Chương 10

Lão Kim mặt không chút thay đổi đẩy cửa phòng ra.

Đen kịt, hôn ám, một cỗ âm khí phất vào mặt, khiến tôi bất thình lình rùng mình một cái.

Căn nhà bảy ngày không có người ở đầy bụi bặm, mà trên xà nhà kia còn treo dây thừng.

Trên xà nhà, một cái dây treo cổ xuất hiện ở trước mặt của tôi.

Tôi sợ tới mức lùi lại hai bước, bị cánh cửa đập ở phía sau khiến tôi vấp ngã trên mặt đất.

Có chuyện gì với cậu vậy?

Điêu lão Kim trừng mắt nhìn tôi.

Tôi chỉ vào xà nhà, nhắm mắt lại nói.

Có người trên dây.

Có ai đâu?

Cậu hoa mắt rồi phải không?

Tôi mở mắt ra xem trên xà nhà kia còn có người phụ nữ đó không?

Tôi cảm thấy những ngày này chắc là bị ác mộng làm cho tinh thần không tỉnh táo, có bóng ma trong lòng nên lúc này mới thất thần, trong đầu toàn nghĩ tới người phụ nữ đó.

Nhưng mà, trong phòng này quá là âm u.

Tôi không biết Điêu lão Kim dẫn tôi tới nơi này rốt cuộc mục đích là gì.

Điêu lão Kim không biết từ đâu móc ra một điếu thuốc Hán.

Sau khi châm lửa thì bắt đầu hút.

Trong lòng tôi rất khẩn trương, cảm thấy Điêu lão Kim cũng quá không đáng tin.

Không phải nói muốn tìm Mã Phương Phương hỏi rõ ràng sao?

Đã đến lúc này, sao còn có tâm tư ở chỗ này hút thuốc lá?

Sao ông vẫn còn tâm trạng hút thuốc?

Chuyện của tôi, ông rốt cuộc khi nào thì có thể giải quyết được cho tôi?

Điêu lão Kim không chút hoang mang phun ra một ngụm khói.

Trừng mắt liếc tôi một cái, nói.

Đã qua cái tuổi 20 rồi, cậu có thể kiên nhẫn chút được không?

Đêm nay là đêm hoàn hồn đầu tiên của Mã Phương Phương, cô ta nhất định sẽ xuất hiện trong căn phòng này.

Đến lúc đó, ta sẽ để Mã Phương Phương nhập vào người ta.

Sau đó cậu phải hỏi rõ ràng hắn rốt cuộc có oan khuất gì?

Trong lòng tôi vẫn có chút lo lắng, nói.

Nếu Mã Phương Phương nhập vào người ông rồi sau đó lại không muốn thoát ra thì tôi phải làm sao?

Vẻ mặt Điêu lão Kim trở nên vô cùng nghiêm túc, gằn từng chữ nói.

Đến lúc đó vạn nhất hắn thật sự không muốn thoát khỏi cơ thể ta, vậy cậu phải dùng nướ© ŧıểυ đồng tử của ngươi dội lên đầu là hắn không muốn cũng phải đi ra.

Nướ© ŧıểυ đồng tử này chính là vật thuần dương.

Nghe Điêu lão Kim nói xong, trong lòng tôi cuối cùng cũng thả lỏng được một phần.

Tôi thấy ở trên bàn làm việc của Mã Phương Phương đột nhiên phát hiện một quyển sách nhỏ, tôi cầm lên nhìn, là một quyển nhật ký.

Đây là nhật ký của Mã Phương Phương khi còn sống.

Nhưng lâu như vậy, sao không ai phát hiện?

Chữ viết trên nhật ký rất chỉnh tề xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là chữ của một cô gái.

Mấy trang đầu đều là chuyện hay xảy ra, cũng coi như là bình thường.

Nhưng khi lật đến giữa, cảm xúc của Mã Phương Phương trở nên rất không ổn định.

Giữa những hàng chữ không khó để nhìn ra tâm tình cô đang hoảng loạn, bất an, thậm chí còn có sợ hãi cùng thất vọng.

Trong nhật ký, cô nhiều lần đề cập đến thái độ của cha mẹ đối với mình.

Cô đã nhiều lần muốn rời khỏi căn nhà này.

Cũng rất nhiều lần có ý niệm tự sát trong đầu.

Mà chữ được xuất hiện nhiều hơn cha mẹ cô lại là hắn.

Mỗi lần nhắc tới hắn, trong nét chữ Mã Phương Phương đều lộ ra một cỗ chán ghét.

Tôi gãi đầu suy nghĩ nửa ngày, cũng nghĩ không ra ai có thể để cho Mã Phương Phương căm phẫn đến vậy.

Nhà Mã Phương Phương đều rất truyền thống, cha là thợ mộc.

Quanh năm suốt tháng cũng kiếm không được bao nhiêu tiền.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nhà cô đột nhiên trở nên giàu có, sau đó còn xây nhà lầu, điều này khiến người trong thôn hâm mộ.

Người có tính tò mò nên dò hỏi nhà cô đang buôn bán gì?

Mẹ Mã Phương Phương quanh co nói, là người nhà bọn họ vận khí tốt, gặp phải quý nhân, kiếm được một khoản nhỏ.

Mẹ Mã Phương Phương là một người rất hư vinh, có thể cuộc sống trước đây quá khổ cực nên sợ hãi.

Không có tiền, mỗi ngày hai vợ chồng vì chuyện tiền mà cãi nhau túi bụi.

Người trong thôn đã đến nhà bà khuyên nhủ không biết bao nhiêu lần.

Mã Phương Phương lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nội tâm của cô yếu ớt hơn nhiều so với bạn cùng lứa tuổi.

Nhớ rõ khi còn bé, tôi cùng Mã Phương Phương chơi đùa, tôi còn hỏi cô lớn lên định làm gì?

Lúc ấy cô ta nói, lớn lên phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, như vậy cha mẹ sẽ không vì tiền mà cãi nhau nữa.

Sau đó, nhà cô thật sự có tiền, nhưng mỗi lần tôi nhìn thấy Mã Phương Phương, lại không cảm giác được cô ấy vui vẻ.



Có một lần, Kỵ Binh gặp cô trong thôn, gọi cô một tiếng.

Cô như mất hồn.

Ánh mắt đều trống rỗng.

Lúc ấy Kỵ Binh còn cảm khái với tôi.

Nói con gái trong thôn Mã Gia Câu này kiêu căng.

Không ngờ, không lâu sau, chuyện đó đã xảy ra?

Định mệnh đôi khi thật sự có thể là lợi thế.

Cái thế giới dơ bẩn này, một khắc cũng không muốn tiếp tục ở lại.

Nhật ký viết đến đây thì không còn viết nữa, sau đó đều là những chữ viết không nhìn ra gì, hình như là vẽ lung tung.

Lấy hiểu biết của tôi đối với nhà Mã Phương Phương, cha mẹ cô ấy chắc chắn sẽ không để cho cô ấy tùy tiện lui tới với đàn ông, huống chi là Mã Phương Phương chán ghét người đàn ông này như vậy.

Xem ra trong đó ẩn giấu không ít bí mật, lý do Mã Phương Phương chết có liên quan rất lớn với người này.

Chỉ là người này rốt cuộc là ai đây?

Tôi đặt quyển nhật ký vào chỗ cũ, quyển nhật ký kia khi chạm vào bàn đột nhiên biến mất, tôi lục lọi đồ đạc trên bàn một lượt cũng không tìm được, đang buồn bực, Đại lão Kim đi tới hỏi

Phát hiện được cái gì không?

Tôi vừa mới phát hiện một quyển nhật ký của Mã Phương Phương viết, nhưng nó lại biến mất.

Tôi khoa tay múa chân một hồi, lại chỉ chỉ vào cái bàn, Điêu lão Kim liếc mắt nhìn móc treo trên tường, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, có thể là vậy.

Chắc là do oán khí của cô ta biến thành, còn hai tiếng nữa là tới 12 giờ, cậu ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, ta đi ra ngoài chuẩn bị.

Ông muốn đi đâu?

Trong lòng tôi hoảng hốt, vội vàng túm lấy cánh tay Điêu lão Kim, một mình tôi không dám ở trong phòng này.

Đồ hèn nhát, không phải người đã chết rồi sao? Quan tài đã được khiêng đi rồi, cậu sợ cái gì?

Ở lại đây cho đến khi tôi trở lại.

Điêu lão Kim hất tay tôi ra, xoay người đi ra ngoài.

Tộ nhìn bóng lưng ông, trong lòng trống rỗng.

Tuy nói trong phòng có bật đèn, nhưng tôi vẫn cảm thấy không ổn, nhất là sợi dây thừng trên xà nhà kia vẫn lắc lư, phải biết rằng, tối nay không có gió mà trong phòng lại âm u.

Toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh, sống lưng lại càng lạnh toát.

Tôi dựa vào vách tường cuộn tròn ở cửa, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, thậm chí toàn bộ sân cũng yên tĩnh.

Khi Điêu lão Kim rời đi cũng được mấy phút, tôi lại cảm thấy giống như đã qua một thế kỷ.

Đèn trong phòng hơi tối, sợi dây thừng trên xà nhà lúc ẩn lúc hiện.

Dưới tình huống như vậy, nhắm mắt là cách tốt nhất.

Đúng vậy, nhắm mắt, mà tôi nhắm mắt ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Đợi đến khi tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện trên giường có hai người đang ngồi.

Lúc đầu, tôi chỉ có thể nhìn thấy miệng họ cử động.

Nhưng lại không nghe được bất kỳ thanh âm nói chuyện nào.

Chờ ý thức của tôi dần dần khôi phục, thì đã nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.

Quyển sách này là cấm kỵ khi đi khiêng quan tài.

Ngươi phải tự tay giao cho Nhất Minh.

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không đυ.ng vào chuyện này.

Kế thừa tổ nghiệp đối với hắn mà nói là một gánh nặng.

Ngươi yên tâm đi, đứa nhỏ này tuy rằng mệnh cách không tốt, nhưng coi như là người có phúc.

Giao vào tay ta, ta bảo đảm để cho hắn ở bên ngoài rèn luyện một cách nghiêm túc. Coi như là cho ông nội hắn một cái công đạo.

Điêu lão Kim nhận lấy đồ.

Mệnh của hắn khổ. Từ nhỏ đã không có mẹ bên cạnh. Hiện tại cha và ông nội hắn đều không thấy. Đứa nhỏ này làm sao chịu được?

Ngài không cần bận tâm, đứa nhỏ này giao vào trong tay ta, ông yên tâm số phận của đứa nhỏ này.

Vậy tôi đi trước đây.

Nói xong liền mở cửa.

Trong thoáng chốc, bóng người đó đột nhiên nhìn tôi một cái, sau đó thở dài.

Đi rồi, đầu tôi còn có chút mơ hồ.

Nghe âm thanh, người này không giống người của Mã Gia Câu.

Dường như rất quen thuộc với Điêu lão Kim.

Là ai vậy?

Tôi từ trong góc đứng lên, đuổi theo ra khỏi phòng, người nọ đã sớm không còn bóng dáng.

Tôi trở lại trong phòng, vẻ mặt mê mang nhìn về phía Điêu lão Kim.

Người vừa nói chuyện với ông là ai vậy?

Điêu lão Kim nhả ra một ngụm khói thuốc. Tay đặt lên trán tôi.

Không có sốt, cậu nói nhảm cái gì vậy?

Trong phòng này từ đầu đến cuối chỉ có hai chúng ta, ta thấy cậu một mình ở trong góc ngủ, không đành lòng gọi dậy, thế nào? Lại mơ à?

Cái đầu óc điêu ngoa này rõ ràng đang lừa mình, vừa rồi mình rõ ràng nghe được bọn họ nói chuyện.

Ông ấy vẫn còn ở đây giả ngu ngốc với tôi, nhất định là có chuyện gạt mình, không được, nhất định phải hỏi ra lẽ.



Mặc kệ tôi có hỏi như thế nào, Điêu lão Kim một mực khẳng định không có việc này.

Nói tôi phiền, liền ném điếu thuốc đi, nhe răng.

Cái gì nên nói ta đã nói rồi. Thời gian cũng không còn nhiều, lát nữa Mã Phương Phương sẽ hoàn hồn. Nhớ điều đầu tiên ta nói với cậu lúc này.

Thấy Điêu lão Kim chết không chịu thua, thời gian hoàn hồn sắp tới tôi cũng không có tiếp tục hỏi nữa.

Lát nữa khi ta làm việc, câuh phải đưa lưng về phía ta. Cho dù nghe thấy âm thanh gì, cũng không được quay đầu lại. Đợi đến khi bát trước mắt vỡ nát, cậu mới có thể quay đầu lại. Hiểu chưa?

Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã nghe rõ, Điêu lão Kim lúc này mới tiếp tục nói.

Nếu Mã Phương Phong không chịu ra, nhớ dùng nướ© ŧıểυ đồng tử của cậu hấc lên cơ thể này đấy.

Việc này nhất định phải nhớ kỹ, nếu qua năm giờ sáng, Mã Phương Phương vẫn chưa rời khỏi cơ thể này thì ta vĩnh viễn cũng không trở về được.

Tôi giao mạng sống của mình cho cậu, hiểu không?

Điêu lão Kim càng nói càng nghiêm túc, tôi cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể hung hăng gật đầu.

Điêu lão Kim đốt hai cây nến trắng, rồi ngồi trước ngọn nến, xung quanh ném không ít tiền giấy, lúc này mới nhắm mắt lại lẩm bẩm cái gì đó.

Sau đó lại lấy ra một đạo hoàng phù, đốt lên, đặt ở trên mặt đất, từ trong một cái bát cầm lấy gạo, rải lên trời.

Đừng quay lại.

Lúc này, Điêu lão Kim đột nhiên hô một câu.

Tôi vội quay lưng lại, bất động nhìn chằm chằm cái bát đựng máu chó đen trước mặt, tim đập rất nhanh.

Đằng sau mơ hồ truyền đến từng đợt âm thanh cổ quái.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng, có tiếng hít thở nặng nề và tiếng thổi đằng sau cổ.

Lưng tôi phát lạnh, có cảm giác lâng lâng, bát máu chó đen trước mắt cũng bắt đầu trở nên đυ.c ngầu, tôi tò mò nhìn thoáng qua về phía dòng máu kia, rõ ràng đang nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của một người phụ nữ.

Nữ nhân kia là nữ tử áo trắng lúc trước ở trên mộ phần tôi nhìn thấy, mặt của cô ta vẫn là trăm ngàn cái lỗ, đặc biệt là ở trên người.

Tôi giật mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là lệ quỷ của ong vò vẽ?

Ngay khi tôi đang tâm hoảng ý loạn, bát trước mắt đột nhiên vỡ nát, máu Hắc Cẩu vẩy trên mặt đất nhanh chóng thấm vào lòng đất.

Tôi lấy làm kinh hãi, vội ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường.

Kim đồng hồ vừa vặn đến 12 giờ.

Tôi chậm rãi quay đầu lại.

Thấy Điêu lão Kim vẫn ngồi xếp dưới đất.

Xem ra cũng không có gì thay đổi.

Không biết thân trên quỷ này có phải giống với tráng khách gặp ở nhà Mã Tuyết Mai lúc trước hay không?

Vào lúc này.

Điêu lão Kim đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt kinh người kia làm tôi sợ tới mức cả người run lên.

Mã Phương Phương.

Tuy rằng chỉ là một ánh mắt, tôi cũng cảm giác cả người lạnh như băng, như rơi xuống hầm băng, hai chân run rẩy như rơm rạ.

Ánh mắt này tuyệt đối không phải con người có thể có.

Ông à?

Có chuyện gì với ông vậy?

Một lúc lâu, tôi nơm nớp lo sợ hỏi.

Điêu lão Kim đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng đỡ trước ngực tôi một cái.

Lần này xem ra cũng không dùng bao nhiêu khí lực.

Nhưng tôi lại giống như bị ô tô đυ.ng, bay ngược ra ngoài, đυ.ng thẳng vào tường mới ngừng lại.

Nhất thời, ngực truyền đến đau nhức kịch liệt, tôi cảm giác xương sườn đều muốn gãy ra.

Là người tuyệt đối không có khả năng có khí lực lớn như vậy, xem ra ông ấy đã bị Mã Phương Phương nhập vào người.

Tất cả xảy ra đột ngột.

Đổi lại trước kia, tôi khẳng định là bị dọa tè ra quần, nhưng hai ngày nay đã trải qua quá nhiều quỷ dị, tôi ngược lại có chút chết lặng.

Hơn nữa, Điêu lão Kim đã để Mã Phương Phương nhập vào người, tôi càng nên tranh thủ thời gian hỏi rõ ủy khuất của cô ta mới đúng.

Nếu không, chẳng những Điêu lão Kim có khả năng không về được, làm không tốt có thể toàn bộ Mã gia câu đều không được an ổn.

Tôi ho khan vài cái mới thở được.

Vì thế mạnh bảo hỏi.

Mã Phương Phương, cô còn nhớ tôi không?

Tôi là Mã Nhất Minh.

Hồi nhỏ chúng ta thường chơi với nhau.

Động tác của Mã Phương Phương dừng một chút, lệ khí trong mắt ít đi một chút, lại có vài phần mờ mịt.

Tôi thấy có hy vọng, vịn tường đứng lên, muốn tiếp tục làm quen, nhưng bất luận như thế nào cũng không dám tới gần cô ta nửa phần.

Lúc này người trước mắt tuy rằng vẫn như ban đầu, nhưng khuôn mặt lại giống như biến thành người khác.

Tóc dài đến đầu gối không nói, toàn thân làn da đều trở nên không có thần sắc.

Nếp nhăn trên mặt càng sâu như mương, đáng sợ nhất chính là ánh mắt của cô ta.

Đôi mắt trở nên trắng bệch, khiến người ta lạnh sống lưng.

Tôi muốn mở miệng nói nhưng cuối cùng lại cắn răng nuốt xuống, cả người không khỏi lui về phía cửa một bước.

Đột nhiên, yết hầu cô ta chuyển động, phát ra âm thanh quái dị, mở to hai con mắt nhìn tôi.

Trong nháy mắt đó, tôi cảm giác da trên người đều bị cạo xuống, không đợi tôi khôi phục tinh thần, cô ta nhẹ nhàng nhảy một cái, từ bên người tôi nhảy qua, tôi cảm giác một trận gió lạnh xẹt qua bên người.

Cái gì cũng không thấy rõ.