Hắn ngạo mạn lên tiếng, ngay sau đó liền quay đầu đi, ở trên mặt thần sắc có vẻ cực kỳ mất tự nhiên, thậm chí không dám nhìn tới gương mặt tràn ngập ngây thơ hồn nhiên của Tang Lê.
Tang Lê trong lòng không khỏi buồn cười, rất có cảm tình với vị Nhị sư huynh dùng lỗ mũi nhìn người này, vô cùng tâm cao khí ngạo, không khác gì một đứa nhóc ngạo kiều.
Bên này việc đã xong, Liễu Ngũ ở bên kia cũng đợi không nổi nữa.
Hắn rốt cuộc cũng chờ đến lúc chính mình được tiểu sư đệ gọi một tiếng sư huynh.
Tâm tình của hắn phá lệ kích động, trực tiếp động thủ nắm lấy bả vai Tang Lê, đem người xoay về hướng phía chính mình.
Lực đạo tay hắn to lớn, nắm đến mức Tang Lê thiếu chút nữa không duy trì được tươi cười trên mặt.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy, tên Tam sư huynh này của hắn trên người chắc có cái lực đạo kì quái nào đó!
Liễu Ngũ thấy hắn ngây người, càng trở nên nóng nảy, “Tiểu sư đệ, mau nhìn ta mau nhìn ta, ta lên Liễu Ngũ, Tam sư huynh của ngươi, linh căn của ta là Mộc hệ, ngày thường thích nhất chính là đi hái thảo dược luyện đan, về sau ngươi dùng đan dược nào, sư huynh ngươi sẽ lo hết!”
Tang Lê kinh hãi!
Ngọa tào!
Có cho cũng không thèm!
Thời điểm hắn nói ra hai chữ “lo hết”, Tang Lê trừng tròn đôi mắt không khác gì chuông đồng, ánh sáng trong mắt cũng dần dần ảm đạm.
Bộ dáng này của hắn rơi vào trong mắt của Liễu Ngũ, chỉ cảm thấy tiểu sư đệ nhất định là bị sự khẳng khái hào phóng của hắn làm cho kinh ngạc.
Liễu Ngũ liền bắt lấy vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại bồi thêm một câu: “Yên tâm, ta lo được.”
“...”
Tang Lê cảm thấy tâm hồn chính mình sắp đóng băng rồi, nhìn bộ dáng nghiêm trang của Liễu Ngũ, hắn lại thật sự không nói ra được lời cự tuyệt.
Hắn chỉ có thể làm ra vẻ cảm động gục đầu xuống, hữu khí vô lực gật gật đầu, “Vậy cảm tạ tam sư huynh.”
Ở nơi không ai thấy, gương mặt Tang Lê xoắn thành một cục, nướcmatws đã muốn rơi.
Hắn thực sự không muốn ăn những cái đan dược kì kì quái quái đó đâu!
Vài người thấy vậy, đều dùng vẻ mặt đồng tình nhìn Tang Lê, trong ánh mắt lộ ra thần sắc phảng phất như đang nói ngươi mau tự cầu phúc cho bản thân đi.
Thật vất vả tranh thoát khỏi bàn tay của Liễu Ngũ, Tang Lê gượng cười đối diện với một gương mặt giống như đúc hắn.
A... có chút cười không nổi.
Cái tên lớn lên y như đúc Liễu Ngũ, lúc này chính diện vô biểu tình nhìn Tang Lê.
Ở thời điểm Tang Lê cho rằng, vị tứ sư huynh lạnh như băng sương này không thèm phản ứng, hắn giật giật môi, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạm, nói, “Liễu Kỳ Nguyệt, Phong Hỏa Song linh căn.”
Dừng một chút, hắn chớp chớp đôi mắt, đem ánh mắt dời về một phía khác, nhìn qua có chút không được tự nhiên.”
“Luyện khí, ta có thể luyện giúp ngươi.”
“?”
Cái gì?
Liễu Kỳ Nguyệt vừa mới nói cái gì? Có thể luyện khí cho hắn?
DM!
Này so với việc Liễu Ngũ luyện đan cho hắn còn chấn động hơn.
Bởi vì Liễu Kỳ Nguyệt là tay thiện nghệ luyện khí, chỉ cần có bản vẽ, có tài liệu, hắn đều có thể luyện ra cho ngươi, không sợ luyện ra đồ vật cấp bậc không cao, nhưng cũng sẽ không quá kém.
Sở dĩ hắn chấn động như vậy, là bời vì trong cốt truyện, vũ khí của nữ chính đều là do Liễu Kỳ Nguyệt luyện cho nàng ta.
Liễu Kỳ Nguyệt tính tình lãnh đạm, đối với ca ca sinh đôi của chính mình đều không có mấy cảm tình, lại độc nhất đối với nữ chính yêu sâu sắc.
Cuối cùng cũng là vì cứu nữ chính mới bị Ma tộc bóp nát Kim Đan, sau đó đàn sư huynh đệ này liền tìm tới hắn đòi đào Kim Đan...
Tưởng tượng đến cảnh bị đào Kim Đan, Tang Lê chỉ cảm thấy bụng nhỏ đều bắt đầu ẩn ẩn đau.
Trên mặt hắn treo lên nụ cười miễn cưỡng, suy tư một lát, hắn vẫn là hỏi ra nghi hoặc trong lòng, “Tứ sư huynh, có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?”
Liễu Kỳ Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, mặt than tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng vẫn có thể từ đôi mắt của hắn nhìn ra một tia khó hiểu.
Tang Lê im lặng một lát, quay đầu liếc nhìn Liễu Ngũ một cái.
“?” Liễu Ngũ bị nhìn đến cảm thấy kì lạ, cũng không mở miệng dò hỏi, chỉ chờ hắn nói tiếp.
Tang Lê ho nhẹ hai tiếng, lúc này mới mở miệng nói: “Tam sư huynh phải cho ta đan dược là bởi vì hắn đã hố ta một lần, thì huynh vì cái gì lại luyện khí cho ta?”
Liễu Kỳ Nguyệt vừa nghe, không cần nghĩ ngợi đáp lại: “Bọn ta đều muốn đối tốt với ngươi, muốn ngươi hòa hợp với tập thể.”
Lần này, hắn làm cho Tang Lê không khỏi có chút bất ngờ.
Hắn còn tưởng rằng Liễu Kỳ Nguyệt sẽ nói là bởi vì y đồng tình hắn, nói linh tinh rằng hắn đáng thương.
Trăm triệu không nghĩ tới sẽ là cái lý do này.
Bất quá, đây cũng không phải chuyện xấu, chỉ cần không nhằm vào chính mình, không giống như cốt truyện mà hành hạ mình là được.
Đến mức luyện khí cho hắn sao...
Tang Lê hiển nhiên cũng tự hiểu được, chính mình trước mắt chỉ là một tên nhóc có phế linh căn, không sai biệt lắm ở Thanh Phong Tông ăn no chờ chết, làm gì có cơ hội dùng đến loại đồ vật vũ khí này.
Liền tính nhân gia cho hắn một cái Linh khí, hắn cũng không thể nào sử dụng được.
Nói trắng ra là, lấy thiên phú hiện tại của hắn, không xứng.
Nhưng cũng không thể cự tuyệt hảo ý của người khác, vì thế Tang Lê lại treo lên chiêu bài tươi cười, cười đến mi mắt cong cong, “Thế, ta cũng cảm tạ Tứ sư huynh.”