“Tiểu sư đệ… Đệ có thể tha thứ cho việc trước đó ta đã gây ra không?” Liễu Ngũ nắm cổ tay hắn chặt hơn nữa.
Tang Lê đau đến tròng mắt trợn tròn, hắn vô cùng tận hoài nghi cái tên này có phải hay không nhắc nhở việc chính mình vừa mới thất thần!
Hắn nhanh gọn nuốt cơm trong miệng xuống, cánh tay khỏe mạnh còn sức bẻ từng khớp tay của Liễu Ngũ.
“Ta biết rồi, ta hiểu rồi, ta tha thứ ngươi, ngươi mau mau buông cái tay ra!”
Từ lúc Tang Lê xuyên đến thế giới này, mỗi lần hệ thống tắt thanh che chắn cảm giác đau hắn đã phát hiện.
Thân thể này không chịu được đòn.
Nếu nói không chịu được đòn cũng không đúng, chính xác mà nói, là không chịu nỗi đau đớn thể xác.
Hiện tại miễn cưỡng xem như hắn đã tu luyện đến Luyện Khí kì đi, chính mình đệ nhị thế đi, dù sao phía trước hắn thật không như vậy.?
Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, hiện tại, không nói tới việc sợ đau thì vẫn chỉ là cái thể chất không khống chế được nước mắt.
Cũng may hiện tại thân thể này tuổi còn nhỏ, vẫn còn có không gian rất lớn để trưởng thành, bằng không sợ rằng sau này cái tên nghiệt đồ là hắn không đứng dậy nổi.
Bất quá cũng không có quan hệ, không phải hắn còn có bàn tay vàng thanh che chắn cảm giác đau của hệ thống sao!
Nghĩ như vậy, đau đớn trên cổ tay giống như được giảm bớt đôi chút.
A, là Liễu Ngũ buông lỏng tay.
“...” Khó trách ngay lập tức hắn cảm giác như trút được gánh nặng.
“Tiểu sư đệ, về sau ngươi có vô tình gặp vấn đề gì đều có thể tới tìm ta, sư huynh của ngươi chính là diệu thủ hồi xuân đó!”
Tang Lê đơ mặt ra, thật ra hắn cảm thấy nếu hắn nhờ Liễu Ngũ chữa trị cho mình, chỉ sợ là đến lúc đó hắn sẽ bị y trị cho đến chết.
Thấy Liễu Ngũ còn một bộ dáng muốn lải nhải khuyển bảo, hắn vội vàng gật đầu đồng ý, “Được! Về sau mong Tam sư huynh chiếu cố ta!”
Hắn đồng ý thật thành khẩn nghiêm túc, trong lòng lại trái ngược.
Rốt cuộc trong nguyên văn, Liễu Ngũ cũng chẳng luyện ra cái gì đứng đắn, tất cả đều là đan dược kì lạ hại người.
Những thứ như vậy ai mà dám ăn?
Liễu Ngũ thấy hắn đồng ý, vỗ vỗ ngực mình, khí phách hăng hái mở miệng, “Hãy tin vào sư huynh của ngươi!”
Trong lúc hai người nói chuyện, hai vị sư huynh còn lại cũng ngồi xuống.
Tống Hạc Khanh thấy mọi người đã đến đông đủ, hắn buông đôi đũa trong tay, gương mặt đầy ý cười nhìn về phía mọi người, “Hôm nay khó có được tề tựu, chúng ta lại có thêm một tiểu sư đệ, mọi người mau tự giới thiệu đi.”
“...” Tang Lê trầm mặt, trong lòng không khỏi khóc lóc thảm thiết.
Vì cái gì lại lựa chọn thời điểm ăn cơm để giới thiệu cơ chứ, vì cái gì lại muốn ảnh hưởng khẩu vị của hắn chứ!
“Theo trình tự đi, ta trước, Tống Hạc Khanh, là đại sư huynh của đệ, Hỏa linh căn, đệ còn nhớ không, cây hỏa kiếm lần trước đệ ngự cùng ta chính là bản mạng linh kiếm của ta, một thanh kiếm được tắm hỏa. Nếu về sau bọn họ dám khi dễ, đệ liền tới tìm ta, ta sẽ xả giận giúp ngươi.”
Tang Lê gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu chuyện, “Cảm ơn, đại sư huynh.”
Tống Hạc Khanh cũng cười gật đầu, xem như đáp lại.
Sau khi nhìn Tang Lê hắn đem ánh mắt phóng tới trên người Sở Yến, chờ hắn mở miệng.
Sở Yến ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng hắn nói một câu không ai hiểu được, “Ngươi... Ngươi xem ta làm gì, ngươi như thế nào lại biết ta là nhị sư huynh của ngươi?”
“…” Tang Lê lập tức bị hỏi ngốc.
Hắn không thế nói là, ta đã xem qua cốt truyện, các ngươi đều là nhân vật trong một quyển sách?
Suy tư một lát, hắn dưới biểu tình đắc ý ‘ngươi bị ta tóm đuôi rồi đi’ của Sở Yến giọng đạm nhiên mở miệng nói: “Lúc trước tam sư huynh đã nói cho ta biết.”
Liễu Ngũ: “???”
Sở Yến liếc mắt không tin tưởng nhìn Liễu Ngũ một cái, ngươi kia đầu đày dấu chám hỏi gãi gãi đầu, tỏ vẻ hắn cũng không biết.
Khi ánh mắt chất vấn của Sở Yến nhìn qua, Tang Lê dùng khuỷu tay húc húc cánh tay của Liễu Ngũ, “Tam sư huynh, huynh đã quên rồi sao? Thời điểm ngươi lừa ta ăn gà nướng, đã trò chuyện rất nhiều việc, đã có tới nhắc qua vài vị sư huynh.”
Liễu Ngũ lúc này mới nhớ ra, hắn hướng về phía Sở Yến gật gật đầu, “Hình như là có chuyện như vậy.”
Bất quá, hắn không nhớ rõ hắn có nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy.
Hắn trong lòng tuy nghi hoặc, lại cũng không nghĩ ra ngoại trừ nguyên nhân này, Tang Lê còn có thể từ chỗ nào biết được thông tin.
Chỉ còn lí do này là nghe hợp lí.
Mặt khác, những người khác đối việc Liễu Ngũ bán đứng bọn họ, cũng không trách cứ gì.
Dù sao trước giờ tính tình hắn tùy tiện, bị người ta bán còn muốn giúp người ta đếm tiền, làm ra loại sự tình này cũng không có gì là lạ.
Gián đoạn hồi lâu, Sở Yến cũng có chút ít xấu hổ, hắn lấy tay để môi ho nhẹ một tiếng, lúc này mới chậm rãi nói ra: “Sở Yến, xếp thứ hai, Băng linh căn.”
Hắn lời ít mà ý nhiều, thật sự là không có biện pháp giống như Tống Hạc Khanh, nhẹ nhàng tự nhiên mà nói ra câu ‘đại sư huynh của ngươi’.
Bất quá, không cần hắn nói, Tang Lê cũng biết toàn bộ thông tin về hắn.
“Nhị sư huynh hảo.” Hắn ý cười doanh doanh, đôi mắt thẳng thừng nhìn chằm chằm vào Sở Yến, cực kỳ giống một tiểu bach thỏ đáng yêu ngoan ngoãn.
Sở Yến trong một thoáng cảm thấy một cổ nhiệt khí xông thẳng lên trán, thiêu cả khuôn mặt hắn nóng bừng bừng.