Chương 15: Ngươi tốt nhất mau chóng giác ngộ, chăm ta thành một tên phế vật

“Ân.” Quân Như Hành lãnh đạm đáp nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Xác thật không tồi, chỉ là Huyền Tri đã có nhiều đệ tử có thiên phú như vậy, nói gì thì nói cũng nên để lại cho các người, ta đã thay đổi khẩu vị."

“?” Tang Lê như cũ một đầu đầy dấu chấm hỏi.

[Người này nói giống như thể muốn ăn tiểu hài tử vậy.]

Quân Như Hành: “???”

Thấy Quân Như Hành hơi mang nghi hoặc nhìn về phía chính mình, Tang Lê giơ tay xấu hổ sờ sờ mũi.

Nói thật, đến hắn còn thấy cái tư chất này của hắn rất mất mặt.

Nhưng vẫn là không ngăn cản được hắn đang cao hứng! Hắn vui vẻ đến độ muốn nhảy nhót một hồi luôn!

Nhưng mà hắn không dám cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài, những vị trưởng lão thì nhìn chằm chằm hắn, tông chủ đại nhân cũng một vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn, chỉ có trời mới biết hắn đã nhịn vất vả như thế nào.

Nương theo lúc sờ sờ cái mũi che dấu, hắn vui vẻ phóng thích một chút tâm tình kích động.

Sau buông tay xuống, làm bộ làm tịch bộ dáng như khổ sở đến cực điểm nhìn Quân Như Hành, “Sư tôn…”

Thiếu niên vừa qua khỏi thời kỳ vỡ giọng không lâu, thanh âm thanh nhuận kia vô hình chung vẫn mang theo điểm mềm mại, lập tức thẳng đánh tâm hồn người nghe được, Quân Như Hành nghe thấy đầu ngón tay đều không tự giác khẽ run một chút.

“Lại đây.” Hắn vuốt ve hai đầu ngón tay, nhớ tới mái tóc xinh đẹp mềm mại như lông thú non của thiếu niên.

Thật muốn xoa xoa.

Tang Lê thấy Quân Như Hành kêu chính mình đi qua, lập tức giãn cơ mặt vui cười, ba bước đi như hai bước chạy mà chạy đến.

Hắn chạy đến bên người Quân Như Hành đang đứng yên, nâng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của y.

“Sư tôn, người sẽ không ghét bỏ ta đúng không? Tuy rằng tư chất ta rất kém cỏi, nhưng về sau ta sẽ cố gắng nỗ lực!”

[Nỗ lực mới là lạ! Buông bỏ sáng khoái như vậy, ta chỉ cần mỗi ngày ăn no chờ chết, tu luyện gì đó, đều đừng mong dính dáng tới ta, ngươi tốt nhất mau giác ngộ đi, nuôi ta thành một tên phế vật.]

Quân Như Hành hơi cúi đầu xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn tên nhóc trong ngoài bất nhất, trước mặt một bộ sau lưng một bộ này.

Trong lòng thầm kinh ngạc, hắn như thế nào mà có thể làm ra bộ dáng trong ngoài không đồng nhất được.

Suy tư một lát, Quân Như Hành nghiêm trang nói: “Nếu đã như thế, về sau ngươi liền cùng các sư huynh của ngươi, để các vị trưởng lão thay phiên chỉ điểm dạy dỗ đi.”

Hả?

Các vị trưởng lão, thay phiên, chỉ điểm dạy dỗ?

Tang Lê theo bản năng quay đầu nhìn mấy người kia, hảo gia hỏa không có mười cũng đã có chín vị trưởng lão mặc trường bào bạch sắc.

Này một tuần bảy ngày thay phiên nhau giảng cho hắn thì cũng còn dư ra hơn hai người lận.

Đây là muốn đem một kẻ đang sống sờ sờ như hắn tu luyện đến mệt chết sao?

Quả thực khinh người quá đáng!

Hắn muốn phản công, hắn muốn cuồng bạo!

Nhưng ở dưới ánh mắt hơi âm trầm của Quân Như Hành, hắn ép bản thân nhịn xuống, cuối cùng cũng chỉ có thể xả ra một nụ cười, “Như vậy sao, Tang Lê phải cảm tạ sư tôn cùng các vị trưởng lão rồi."

Đảo quanh những vị trưởng lão một vòng cũng không thấy ai có sắc mặt quá khó coi, nhiều lắm là cùng một vẻ mặt với tông chủ, vẻ mặt ghét bỏ.

Bất quá đều là khuất phục dưới khí tràng cường đại của Quân Như Hành mà liên tục gật đầu đồng ý.

Chuyện này cũng chỉ là một tiểu nhạc đệm, khảo nghiệm tư chất vấn tiếp tục được tiến hành.

Bọn họ cũng không thể rời đi, bởi vì còn phải đợi lát nữa lễ bái sư diễn ra.

Đến thời điểm khảo nghiệm tư chất diễn ra được một nửa, Tang Lê nhìn thấy được tiểu sư muội trong nguyên văn.

Nam Nhứ, sở hữu thiên phú tuyệt hảo đơn hệ linh căn, Thủy linh căn.

Kỳ thật ở trong nguyên văn, Tang Lê cùng tiểu sư muội này quan hệ có thể xem như tốt nhất.

Vài vị sư huynh kia cũng rất thương yêu tiểu sư muội này, cho nên khi nàng bị trọng thương liền tìm đến nhân vật chính, lời lẽ chính đáng nói nhân vật chính cùng Nam Nhứ có quan hệ tốt như vậy, hắn cũng nên lấy máu đầu tâm cứu người.

Nhân vật chính cũng là tự nguyện, nên sau khi hắn hắc hóa quay trở về, cũng độc nhất mà buông tha cho Nam Nhứ.

Tang Lê kiểng chân, muốn cẩn thận nhìn một cái vị tiểu sư muội trong truyền thuyết này.

Không cần phải nói, tiểu sư muội này thật sự là một mỹ nhân!

Thiếu nữ độ 15-16 tuổi, mang theo khuôn mặt trẻ con tròn tròn, do bị quá nhiều người nhìn đến, nàng có chút thẹn thùng, dẫn tới khuôn mặt nhỏ đỏ rực.

Sóng mắt lưu chuyển, đôi mắt hạnh của thiếu nữ thanh triệt thuần tịnh, lộ ra đơn thuần không tranh đoạt cùng thế gian.

Thật sự là mắt hạnh má đào, vẻ đẹp mềm mại động lòng người.

Tang Lê rất nhanh bị bẻ thẳng.

Đáng tiếc, đó là tiểu sư muội nhà người ta.

Quân Như Hành vẫn luôn âm thầm quan sát nhất cử nhất động Tang Lê, thấy hắn kiểng chân thẳng thắng mà nhìn chằm chằm người khác, y theo bản năng nhăn mi lại, trong lòng có chút chậm chạp không vui.

Y nhìn theo ánh mắt Tang Lê xem thử, chẳng qua chỉ một thiếu nữ phổ phổ thông thông, có gì mà hấp dẫn đến mức Tang Lê nhìn chằm chằm vào?

Quân Như Hành mày nhăn ngày càng sâu, xoay người liền rời khỏi.

Đi ra được hai bước, Tang Lê từ hệ thống nhắc nhở mà biết sư tôn nhà mình đi rồi.

Hắn nghi hoặc theo sau, “Sư tôn, lát nữa không phải còn muốn cử hành lễ bái sư sao? Người hiện tại đi đâu thế?”

“Phiền toái.” Vừa dứt lời, hắn liền triệu hồi ra một cây bạch sắc trường kiếm tỏa ra từng đợt màu lam nhạt, ngự kiếm bay đi.

Chỉ còn lại Tang Lê cùng Tống Hạc Khanh đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ.