- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Hệ Thống
- Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
- Chương 33: Đây Là Thứ Tiểu Hài Tử Có Thể Nhìn Sao?
Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
Chương 33: Đây Là Thứ Tiểu Hài Tử Có Thể Nhìn Sao?
Hôm sau, Sở Lạc đến cửa phường Bình An theo thời gian đã hẹn.
Hôm nay tuy rằng nàng đeo mặt nạ Lý Thúc Ngọc tặng, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy vật quý giá như vậy cũng không tiện để người khác nhìn thấy nên vẫn phủ thêm áo choàng.
Bây giờ áo choàng này, ngược lại là dùng để che mặt nạ.
Sở Lạc nhìn xung quanh, đám người đứng ngoài cửa phường Bình An không có bao nhiêu, trong đó dễ thấy nhất chính là Vương Hương Xảo, Vu Duy cùng một nam nhân trẻ tuổi mặc đồng phục đệ tử nội môn, dáng người cao gầy.
“Không thể nào, không phải là bọn họ chứ?” Sở Lạc nhăn mày lại.
Lần trước tiến vào rừng Khải Vân đã khiến Sở Lạc không có ấn tượng tốt gì với hai người này rồi.
Sở Lạc tìm một nơi khác để đứng chờ, nàng tin rằng đồng đội của mình vẫn chưa đến.
Nhưng không bao lâu, Vu Duy cười cười đi tới.
“Là Sở sư muội sao?”
Mặc dù nàng đổi thành áo choàng màu đen, nhưng Vu Duy liếc mắt một cái là có thể nhận ra bộ dạng này.
“Vu sư huynh.” Sở Lạc gật đầu, tình huống nàng không hy vọng nhất vẫn xảy ra.
Thấy vậy, Vu Duy cười nói: “Sở sư muội, chúng ta đã chờ ở bên kia rất lâu rồi, chỉ còn thiếu mỗi muội thôi.”
Nói xong, Vu Duy dẫn Sở Lạc đi về phía bên kia.
“Mỗi đội ngũ không phải có năm người sao?” Sở Lạc có chút không hiểu: “Vì sao lại nói chỉ chờ mình ta?”
“Bởi vì một người khác là bằng hữu của ta, hôm nay nàng có một số việc không tới được, cho nên chỉ có bốn người chúng ta.” Vị nam nhân gầy gò kia khiêm tốn lễ độ nói: “Sở sư muội đã từng hợp tác với Vu sư đệ, Vương sư muội ở rừng Khải Vân, có một số chuyện liên quan tới muội ta đã nghe bọn họ nói một chút. Đúng rồi, còn chưa từng giới thiệu bản thân, ta tên là Lý Hạo Minh, gọi ta Lý sư huynh là được rồi.”
Sở Lạc khẽ gật đầu: “Lý sư huynh.”
Nói xong những lời này, ánh mắt của nàng không tự giác nhìn sang Vương Hương Xảo ở bên cạnh.
Thật là kỳ quái, miệng nàng ta luôn luôn đều rất thối nha, sao hôm nay lại an tĩnh như vậy?
Lý Hạo Minh lại nói tiếp: “Ta đã đặt trước một chỗ ở Trân Hương Cư rồi, nếu người đã đến đông đủ thì hiện tại liền xuất phát đi.”
Ba người đương nhiên không có ý kiến gì khác, sau khi đến Trân Hương Cư, Lý Hạo Minh còn sảng khoái gọi một bàn đồ ăn lớn.
Trong các bữa tiệc đều có bầu không khí riêng, Vương Hương Xảo vẫn luôn im lặng dùng bữa, cũng chỉ có Lý Hạo Minh và Vu Duy đang bàn luận chi tiết về nhiệm vụ trước khi đến rừng Khải Vân.
Sở Lạc lại liếc nhìn thực đơn, như có điều suy nghĩ nhìn Lý Hạo Minh vài lần.
Tiền tháng của đệ tử nội môn là ba viên linh thạch trung phẩm, nếu vị Lý sư huynh này không phải phú nhị đại, hắn làm sao gánh vác nổi một bàn này? Một bàn phải trả hai viên linh thạch trung phẩm?
Lý Hạo Minh giống như phát hiện ra điều gì, liền cười nhìn về phía Sở Lạc.
“Sở sư muội có gì muốn nói sao?”
“Ta cảm thấy, hôm nay thật sự là để cho Lý sư huynh tốn kém rồi.” Sở Lạc cong môi cười nói: “Ăn thêm vài bữa tiệc lớn như thế này có khi vượt qua thù lao của nhiệm vụ lần này của chúng ta.”
Nghe vậy, Lý Hạo Minh nở nụ cười, chậm rãi giải thích: “Cái này không coi là tốn kém đâu, các ngươi có lẽ không biết, ta là luyện khí sư.”
Trong Tu chân giới, tu sĩ nghèo đến mấy cũng sẽ có một hai kiện pháp khí như vậy, ngoại trừ kẻ nghèo lại xui xẻo giống như Sở Lạc.
Cho nên luyện khí vẫn luôn là một ngành nghề mãi thịnh không suy, tốc độ kiếm linh thạch của một luyện khí sư lợi hại chỉ có nhanh không có chậm.
Sau khi Vu Duy nghe được những lời này, trong mắt lập tức xuất hiện sự khâm phục.
“Không ngờ Lý sư huynh còn trẻ như vậy đã là luyện khí sư rồi!” Hắn vội giơ ly rượu lên chào hỏi.
Sở Lạc đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Luyện Khí sư, Hạo Minh ca?
Nhân tình của Tân Na sư tỷ?
Khụ khụ khụ... Gọi nhân tình hình như không dễ nghe lắm, người ta còn mời khách ăn cơm nữa đấy.
Sở Lạc tiếp tục ăn cơm, bỗng nhiên thấy Vương Hương Xảo ngồi đối diện mình đang gắp thức ăn cho Lý Hạo Minh.
“Hạo Minh ca, cái này ăn rất ngon...” Nàng ta nhỏ giọng nói.
Thấy cảnh này, Sở Lạc há miệng ra cũng nhất thời không khép lại được.
Trong lúc ngây người, đôi đũa rơi xuống đất, Sở Lạc vội vàng khom người đi nhặt, lại thấy một màn sét đánh.
Dưới bàn, Vương Hương Xảo nhấc váy lên, chân trái đang thử cọ vào chân Lý Hạo Minh.
Khoảnh khắc Sở Lạc dừng lại dưới gầm bàn, Lý Hạo Minh lập tức tránh khỏi sự lấy lòng của Vương Hương Xảo.
Sau khi nhặt đũa lên, Lý Hạo Minh trên bàn vẫn đang trò chuyện thản nhiên với Vu Duy, Vương Hương Xảo thì gương mặt ửng đỏ, dáng vẻ không yên lòng, dường như còn đang thăm dò.
Sở Lạc dùng thuật Ngưng Thủy rửa đũa, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ đã biến thành biểu cảm của ông lão tàu điện ngầm đang nhìn điện thoại.
Đây là thứ mà tiểu hài tử có thể nhìn sao?
Đây là đội ngũ đứng đắn sao?
“Đúng rồi, đệ tử Luyện Khí kỳ không thể thông qua ngọc bài thân phận để tiến hành giao lưu, nhưng nếu như ở trong rừng Khải Vân tách ra thì rất phiền phức, cho nên, ta sớm đã chuẩn bị pháp khí có thể giao lưu cho mọi người.” Lý Hạo Minh nói xong, liền lật tay lấy ra ba cái vòng tay, phân phát cho ba người.
“Thế mà lại là pháp khí trung phẩm sao?” Vu Duy có vẻ vui mừng.
Lý Hạo Minh gật đầu cười: “Ngoại trừ có tác dụng truyền âm liên hệ với nhau, còn có lực phòng ngự nhất định, cái này cứ coi như là lễ vật lần đầu gặp mặt đi.”
“Lần đầu gặp mặt đã tặng pháp khí trung phẩm, Lý sư huynh không hổ là luyện khí sư, quá xa xỉ.” Vu Duy kinh ngạc than thở.
Bên kia, Vương Hương Xảo đeo vòng tay lên cổ tay mình.
“Thật vừa vặn, không nghĩ tới Hạo Minh ca không chỉ có tài hoa, đối đãi bằng hữu cũng hào phóng như vậy, thật hâm mộ Tân Na sư tỷ. Nếu ta cũng có thể có một sư huynh lợi hại như Hạo Minh ca làm đạo lữ là tốt rồi.”
Dứt lời, nụ cười trên mặt Vu Duy biến mất vài phần.
Thấy vậy, Lý Hạo Minh cũng mở miệng nói: “Vu sư đệ còn trẻ như vậy đã có tu vi Luyện Khí tầng tám, sau này cũng có hi vọng tương lai.”
Sở Lạc không muốn xen vào loại Tu La tràng này, giờ phút này nàng đeo vòng tay lên cổ tay, rất không thích hợp, lớn hơn cả một vòng.
Lý Hạo Minh cũng cẩn thận nhìn lại: “Trước đó không cân nhắc đến Sở sư muội còn nhỏ tuổi như thế, cứ dựa theo kích thước người lớn chuẩn bị, Sở sư muội đừng có ghét bỏ đấy.”
“Làm sao có thể, đây chính là pháp khí trung phẩm đấy.” Sở Lạc vừa cười vừa nói.
Chờ làm xong nhiệm vụ liền bán nó đi, hẳn là có thể đổi được không ít linh thạch.
Vị Lý sư huynh này cũng rất xa xỉ nha...
Thời gian của nhiệm vụ lần này rất dư dả, trước khi vào rừng Khải Vân có hai ngày để chuẩn bị, sau khi ăn cơm xong Sở Lạc đi dạo một vòng trong phường Bình An, đan dược bùa chú trận bàn cũng không giảm giá nên cái gì cũng không mua, chuẩn bị đổi thời gian khác lại đến xem.
Trên đường trở về chỗ ở, nàng nghiên cứu pháp khí mới có trên cổ tay này.
“Lý sư huynh nói công năng này là truyền âm, dùng như thế nào đây?”
Sở Lạc đưa linh khí vào, chỉ thấy trên vòng tay sáng lên hai điểm sáng, một màu lam một màu hồng, Sở Lạc nhớ tới hôm nay Vương Hương Xảo lấy được vòng tay trên đó có vẽ hoa văn màu hồng nhạt, vì thế khống chế linh khí chạm vào điểm sáng màu hồng nhạt kia.
“Này này này? Vương Hương Xảo có ở đây không? Vương Hương Xảo có ở đây không? Xong.”
Vòng tay im lìm hồi lâu không có động tĩnh, Sở Lạc còn tưởng là phương pháp của mình không đúng, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Vương Hương Xảo từ bên trong truyền ra.
“Làm gì!”
Thanh âm rất phiền chán.
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Hệ Thống
- Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta
- Chương 33: Đây Là Thứ Tiểu Hài Tử Có Thể Nhìn Sao?