Chương 3: Không Có Linh Căn Không Thể Tu Tiên

Sở Lạc không ngờ rằng, ngọn núi tiên trông có vẻ cách mình rất xa kia lại cách mình xa không tưởng.

Nàng chỉ có một đôi chân, lại nhắm chừng là hai ba ngày rồi chưa được ăn cơm, đói đến váng đầu hoa mắt, đi từ sáng sớm đến tận khi trời tối, đến tận lúc hoàng hôn mới nhìn thấy “bàn chiêu sinh” đặt ở chân núi kia.

Đến lúc này, đội ngũ xếp hàng kiểm tra đo lường linh căn cũng không còn nhiều nữa, Sở Lạc vội vàng tăng tốc chạy tới phía sau đội ngũ.

Ở bên cạnh có mấy người đã đo lường linh căn xong đi qua, bọn họ nói chuyện với nhau.

“Không có linh căn thì không thể tu hành, cho dù là Lăng Vân Tông cũng sẽ không muốn nhận đệ tử không có linh căn, xem ra chỉ có thể về nhà làm ruộng rồi.”

“Nghe nói bên trong Lăng Vân Tông quản lý khá nghiêm khắc, loại bốn linh căn như ta đi vào đó thì trước mắt cũng chỉ có thể làm tạp dịch, chẳng qua nếu đi Linh Thú Tông, lại âm thầm nhờ vả quan hệ, lại tốn thêm một chút linh thạch thì có thể bắt đầu trở thành đệ tử ngoại môn rồi. Ta định quay về chờ đến khi nào Linh Thú Tông khai sơn thu đồ đệ, còn Lăng Vân Tông thì cứ thôi đi, đã sớm xuống dốc rồi.”

Nghe thấy những lời nghị luận kia, Sở Lạc chỉ biết thở dài.

Bọn họ không thể tiến vào Lăng Vân Tông thì còn có thể có lựa chọn khác, còn nàng thì lại khác, nếu không vào được Lăng Vân Tông, ngay cả mạng cũng không có.

Cho dù xui xẻo như thế nào thì tốt xấu gì cũng là tỷ muội song sinh với nữ chủ trong nguyên tác, Sở Yên Nhiên kia là thủy linh căn trời sinh, cho dù mình kém một chút thì như thế nào cũng có thể mò được một cái tam linh căn.

Ổn rồi.

“Khai sơn thu đồ đệ năm nay kết thúc.”

Sở Lạc nhìn nam tu trẻ tuổi đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc trước mắt, há to miệng.

“Lý sư đệ, ngươi mau thu dọn đồ đạc đi, chút nữa còn phải dẫn các đệ tử mới nhập tông đấy!” Đồng môn bên cạnh truyền đến tiếng thúc giục.

Lý Thúc Ngọc đồng ý, sau đó hơi bất đắc dĩ nhìn về phía tiểu cô nương chật vật đang bám chặt lấy bàn của mình.

“Tiểu muội muội, khai sơn của chúng ta năm nay kết thúc rồi, nếu như ngươi muốn bái nhập Lăng Vân Tông thì sang năm lại đến.” Giọng nói Lý Thúc Ngọc phảng phất như dòng suối đang chậm rãi chảy xuôi, mặc dù đối mặt với Sở Lạc đang có dáng vẻ như một đứa ăn mày thì cũng không hề có ý ghét bỏ, vừa thấy chính là người được dạy bảo rất tốt.

Mà giờ phút này Sở Lạc đã dùng toàn bộ sức lực của mình để bám lấy cái bàn.

“Tiên sư, ngươi châm chước một chút đi! Trên người ta nhất định có linh căn, nhất định sau này ta sẽ trở thành nhân tài mà Lăng Vân Tông cần nhất, ngươi châm chước một chút đi, để cho ta kiểm tra linh căn một chút, tiêu tốn không bao nhiêu thời gian đâu!”

“Lý sư đệ ——”

Thanh âm thúc giục của đồng môn lại truyền đến.

Lý Thúc Ngọc vốn định đuổi Sở Lạc đi, nhưng ánh mắt đột nhiên nhìn thấy bàn chân trái máu me đầm đìa của nàng, trong lòng hiện lên kinh ngạc.

Một hài tử nhỏ như vậy, là đã trải qua cái gì mới đi đến nơi này...

Lòng trắc ẩn vừa động, Lý Thúc Ngọc khẽ thở dài một hơi, sau đó lại lấy bàn Trắc Linh ra.

“Tiểu muội muội, ngươi đặt tay lên trên, sau khi bàn Trắc Linh cảm nhận được linh căn của ngươi thì sẽ sáng lên ánh sáng có màu sắc tương ứng.”

“Cảm ơn tiên sư!” Trong lòng Sở Lạc kích động, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt!

Thật cẩn thận đặt bàn tay gầy gò của mình lên trên bàn Trắc Linh, ánh mắt nhìn chằm chằm những nơi có thể phát sáng, chờ rồi lại chờ...

Lý Thúc Ngọc cũng đang chờ cùng nàng, nhưng bàn Trắc Linh này vẫn cứ ảm đạm, thậm chí không có một tia linh khí nào dao động.

Ách...

“Trên người ngươi không có linh căn, chỉ có thể làm phàm nhân.”

“Không phải không phải. Ta muốn thử lại lần nữa, trên người ta nhất định có linh căn!” Mặt mũi Sở Lạc trắng bệch.

Đều là cùng một mẹ sinh ra, dựa vào cái gì mà người kia có tư chất thủy linh căn tuyệt hảo, đến nàng thì lại không có chút linh căn nào?

Chẳng lẽ ngay cả tư cách có được linh căn cũng bị nàng ta cướp đi sao?!

“Lại kiểm tra thêm lần nữa, chắc chắn là ta có mà!”

Bàn tay của nàng vẫn luôn đặt ở trên bàn Trắc Linh, thời gian lâu như vậy rồi mà cũng không có động tĩnh, đáp án đã rõ ràng.

Lý Thúc Ngọc thở dài một hơi, sau đó lấy ra một chiếc khăn sạch từ trong nhẫn trữ vật, ngồi xổm xuống, cầm lấy chân trái của Sở Lạc đặt lên đầu gối mình.

Đầu tiên là dùng thuật Ngưng Thủy rửa sạch sẽ vết máu trên chân nàng, sau đó dùng khăn cẩn thận băng bó lại.

“Từ đây đi về phía đông hai dặm, nơi đó có lều mà các sư huynh sư tỷ của ta dựng lên để cứu tế dân nghèo, có xiêm y sạch sẽ cùng giày mới, còn có đồ ăn nữa. Nếu ngươi không có chỗ để đi, trước tiên có thể ở lại nơi đó.”

Hốc mắt Sở Lạc khẽ phiếm hồng, nàng cúi đầu nhìn đệ tử tiên môn đang băng bó cho nàng, trong đầu hồi tưởng lại tất cả những gì mình đã trải qua trong một ngày ngắn ngủi này.

Cảm giác đói khát lại dâng trào, dù là cách Lý Thúc Ngọc ở gần như vậy nhưng nàng vẫn chỉ nhìn thấy mơ hồ.

“Lý sư đệ! Sao ngươi còn chưa xong thế?” Đồng môn không đợi được nữa đã chạy tới thúc giục.

“Xong rồi xong rồi!” Sau khi Lý Thúc Ngọc băng bó cho Sở Lạc xong, vội vàng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Không biết có phải do dính phải vận rủi của Sở Lạc hay không, vị đệ tử nội môn vẫn luôn trầm tĩnh ổn định này không hiểu sao lại ngã nhào xuống đất.

Lúc gần đi, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Sở Lạc đang im lặng không nói lời nào.

Chắc là một cô nhi đáng thương, phụ mẫu trong thiên hạ này, nếu không muốn nuôi thì cần gì phải sinh ra một đám hài tử đáng thương kia chứ...

Nhìn bóng dáng Lý Thúc Ngọc dần dần đi xa, bàn tay Sở Lạc khẽ run rẩy, cuối cùng siết chặt thành nắm đấm.

Không được, chỉ còn mấy tiếng nữa là nhiệm vụ kết thúc, nàng tuyệt đối không thể từ bỏ nhiệm vụ này như vậy!

Nàng nhất định phải nghĩ cách tiến vào Lăng Vân Tông!

Sở Lạc lại ôm chặt bụng mình, nghĩ có thể giảm bớt chút cảm giác đói bụng, tỉnh táo hơn được một chút.

Đúng lúc này, nàng nhìn thấy một số nam nữ già trẻ đứng xếp hàng dưới sự hướng dẫn của đệ tử Lăng Vân Tông dưới chân núi.

Những người này đều được đo ra được tứ linh căn, ngũ linh căn. Những người có nhiều linh căn này sắp sửa tiến vào Lăng Vân Tông trở thành đệ tử tạp dịch.

Tâm niệm vừa động, không có thời gian do dự, Sở Lạc cất bước đi về phía bên kia.

“Đứng lại.” Vẻ mặt của đệ tử Lăng Vân Tông nghiêm túc: “Ngươi từ đâu tới? Khai sơn thu đồ đệ năm nay đã kết thúc rồi, sang năm lại đến đi!”

Nói xong, người này liền muốn đuổi nàng rời đi.

“Tiên sư, tiên sư! Ta chính là người trong đội ngũ này! Vừa rồi ta thực sự không nín được nên chạy đi vệ sinh, lúc này mới vừa trở về.” Sở Lạc cười nói.

Đệ tử Lăng Vân Tông kia vẫn có chút nghi ngờ đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

“Bọn họ đều có thể làm chứng cho ta.” Sở Lạc lập tức chỉ về phía đám người đang xếp hàng, cười nói: “Ta vừa mới rời khỏi nơi này đi vệ sinh, các ngươi đều thấy cả mà.”

Một đám người đều bị lừa dối nghiêm túc nhớ lại.

Không ai nói nhìn thấy Sở Lạc, nhưng cũng không ai nói không nhìn thấy Sở Lạc.

Lúc này đệ tử Lăng Vân Tông mới buông lỏng nghi ngờ, thúc giục nói: “Mau trở về trong đội ngũ đi, sắp phải lên núi rồi.”

“Được, được, cảm ơn tiên sư!”

Sở Lạc cười mỉm tiến vào đội ngũ này.

Lăng Vân Tông khai sơn thu đồ đệ là ở chân núi, còn tông môn chân chính thì ở tít trên mây cao. Dựa vào nhục thể phàm thai thì không cách nào tới được, một vài đệ tử chưa học được ngự kiếm phi hành muốn ra vào tông môn còn cần phải dựa vào pháp khí.

Trong Tu tiên giới, pháp khí phi hành có giá hợp lý và tiện dụng nhất chính là Diệp Chu.