Không ngờ rằng trước khi hôn mê, trong lòng nàng nhớ nhung nhất lại chính là chuyện này, Lý Thúc Ngọc không khỏi buồn cười nói: “Hồn Khóc Đằng là do muội cố gắng giải quyết, vốn nên thuộc về muội mà.”
Nghe những lời này, Sở Lạc suýt chút nữa đã không nhịn được mà tỉnh lại.
Vốn dĩ giả vờ ngất đi để kiếm thêm mấy khối linh thạch, để cho mình cách mục tiêu Tuyết Trúc Diễm Tâm Thương gần hơn một chút, không ngờ Lý sư huynh lại ra sức đến vậy!
“Lý sư huynh.” Vương Hương Xảo vứt bỏ Quỷ Khóc Đằng đang thu thập, tức giận chạy tới: “Hồn Khóc Đằng này đáng giá rất nhiều linh thạch trung phẩm đấy, hơn nữa chúng ta cũng bỏ ra không ít sức lực, huynh lại muốn đưa tất cả Hồn Khóc Đằng cho nàng, chuyện này quả thực quá không công bằng!”
“Không có gì là không công bằng cả.” Giọng nói của Lý Thúc Ngọc rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ: “Các ngươi chỉ đối phó với đám Quỷ Khóc Đằng kia, ngoại trừ phần phải giao cho nhiệm vụ ra, các ngươi muốn mang đi bao nhiêu thì ta sẽ không quản. Còn Hồn Khóc Đằng này chỉ do ta và Sở sư muội cùng nhau ứng đối, cho dù có phân chia công bằng thì cũng phải do ta và Sở sư muội phân chia với nhau. Ta sẵn lòng đưa tất cả Hồn Khóc Đằng cho nàng, chuyện này không liên quan gì đến các ngươi, hiểu chưa?”
Thật ngầu nha...
Sở Lạc lẩm bẩm trong lòng.
Nhưng mặc dù Lý sư huynh hào phóng như vậy, nhưng nàng vẫn rất muốn nói.
Quỷ Khóc Đằng cũng có phần của ta nữa!
Sở Lạc bắt đầu hối hận vì mình đã ngất đi hơi sớm.
【Kí chủ tỉnh lại đi, đừng giả vờ ngất nữa, ngươi đã kích hoạt sự kiện ẩn.】
Lúc này, tâm tình Sở Lạc rất phức tạp.
Sao không nói sớm! Nàng ngất xỉu, không thể lập tức khỏe mạnh đứng lên được.
Trong mắt những người khác, chỉ dựa vào thân thể của pháp tu Luyện Khí tầng hai mà tới gần uy áp của Trúc Cơ sơ kỳ, kết cục khẳng định là không chết cũng tàn phế. Nhưng bọn họ cũng không biết Sở Lạc còn có cơ sở Luyện Thể tầng một này, thân thể miễn cưỡng vẫn có thể chống đỡ được. Hơn nữa nàng hành động cẩn thận, đan dược trị liệu rất kịp thời, hiện tại căn bản không có vấn đề gì quá lớn.
Nuốt một viên Bổ Linh đan là có thể đạt tới trình độ nguyên khí tràn đầy.
Chuyện gì thì cứ chờ ngất đi rồi nói sau.
Tiến vào Tạo Vật Chi Cảnh, Sở Lạc lại bắt đầu luyện tập rèn thể.
Mà bên ngoài, Vương Hương Xảo sau khi nhận được cảnh cáo của Lý Thúc Ngọc, cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng liền rơi vào trên cây Hồn Khóc Đằng đã biến thành cành cứng nằm trên mặt đất kia, trông mà thèm.
Lý Thúc Ngọc dùng linh lực mang Hồn Khóc Đằng tới, sau đó lại nhặt cây chổi của Sở Lạc từ trong đống Quỷ Khóc Đằng nằm rải rác về, lúc này mới nói ra tính toán tiếp theo.
“Mọi người đều đã hao tổn linh khí, tình huống bây giờ không thích hợp tiếp tục đi tới. Cứ nghỉ ngơi tại chỗ nửa ngày, đến chạng vạng lại xuất phát.”
Nói xong, lại tới bên cạnh Sở Lạc đỡ nàng dậy, lòng bàn tay đặt ở sau lưng nàng chậm rãi vận chuyển linh lực, vốn là định hỗ trợ chữa trị thương thế trong cơ thể, nhưng thời điểm đưa linh lực vào lại phát hiện, thương thế của nàng đã khỏi hẳn.
Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, Lý Thúc Ngọc không khỏi cúi đầu nhìn về phía người đang hôn mê kia.
Giả vờ sao?
Trong Tạo Vật Chi Cảnh, Sở Lạc đang bị đàn sói đuổi chạy không khỏi trở tay sờ lên lưng của mình.
Trên lưng sao lại ấm áp như vậy?
Chạng vạng tối, khuôn mặt Sở Lạc tái nhợt từ trong Tạo Vật Chi Cảnh đi ra, sau khi mở to mắt hít sâu hai hơi.
Tu luyện một lát, linh khí tiêu trừ mệt mỏi trên người, lúc này mới đứng lên.
Bốn người khác đều đang đả tọa khôi phục linh khí, Quỷ Khóc Đằng trên mặt đất cũng đã thu thập sạch sẽ.
Lúc này giọng nói của Hoa Hoa mới vang lên.
【Có tiến hành sự kiện ẩn không? Sau khi hoàn thành sự kiện có 10 điểm khí vận khen thưởng.】
Sở Lạc gật đầu.
【Đã mở ra sự kiện ẩn giấu —— Bộ xương trắng không người hỏi thăm, chân tướng bị vùi lấp.】
【Nàng ấy ở dưới nền đất âm u ẩm ướt, bụi gai sắc bén cắt đứt thân thể, hấp thu chất dinh dưỡng trong máu thịt, hồn phách không có chỗ để đi đành phải bám vào bụi gai, cuối cùng một tia lý trí thân là con người nói cho nàng ấy biết, mình giống như biến thành vật phẩm nào đó, chờ người tới lấy.】
【Yêu cầu của sự kiện: Đào bộ xương trắng bị chôn vùi bên dưới Hồn Khóc Đằng, mang về cho đội tuần an của Bích Lạc Phong.】
Âm thanh của hệ thống vừa dứt, sau lưng Sở Lạc bỗng nhiên ớn lạnh.
Nàng phảng phất lại nghe được tiếng khóc nức nở của nữ nhân Hồn Khóc Đằng phát ra lúc chiến đấu.
Chuyện này là sao, chẳng lẽ gốc Hồn Khóc Đằng này xuất hiện cũng không phải ngẫu nhiên sao?
Nàng nhìn về phía vị trí ban đầu của Hồn Khóc Đằng, tâm tình nặng nề cầm lấy cái chổi của mình, ở phía trên thi triển thuật Ngạnh Hóa, sau đó coi nó như xẻng sắt, đi đến vị trí kia bắt đầu đào lên.
Người bên cạnh cũng bởi vì động tĩnh bên này mà mở mắt.
“Sở sư muội, muội đã khá hơn chút nào chưa?” Ngưu Tài Lương đi tới, không hiểu hỏi: “Tại sao phải đào đất?”
Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn qua.
Sở Lạc giải thích: “Ta cảm thấy sự xuất hiện của Hồn Khóc Đằng này có chút kỳ lạ, không phải trước đó Lý sư huynh cũng đã nói rồi sao, nơi này căn bản không phải là nơi ở của Quỷ Khóc Đằng, có lẽ dưới lòng đất có thứ gì đó.”
“Đừng đào! Họ Sở, ngươi đừng có gọi thêm thứ gì tới nữa, còn muốn kéo mấy người chúng ta cùng gặp xui xẻo với ngươi sao!” Vương Hương Xảo tức giận đứng lên, Vu Duy vội vàng lên tiếng trấn an cảm xúc của nàng ta.
“Muội cảm thấy dưới mặt đất này có thứ gì à?” Lý Thúc Ngọc đi về phía Sở Lạc, lòng bàn tay đặt trên mặt đất, thần thức đã truyền xuống dưới.
Nhìn thấy Lý Thúc Ngọc ra tay, những người khác cũng đều không lên tiếng.
Một lát sau, sắc mặt Lý Thúc Ngọc bỗng nhiên biến đổi.
“Sở sư muội, cách xa một chút.” Hắn bỗng nhiên nói.
Nghe vậy, Sở Lạc làm theo.
Sau đó Lý Thúc Ngọc đánh một đạo kiếm khí xuống lòng đất, bụi đất tung tóe kèm theo tiếng nổ vang, một cái hố rất sâu bỗng nhiên xuất hiện trước mắt.
Mọi người càng thêm yên tĩnh, ngay cả Lý sư huynh cũng làm như vậy, phía dưới tất nhiên là có vấn đề gì đó.
Linh lực của Lý Thúc Ngọc hướng về đáy hố mà đi, sau một lúc, linh lực của hắn đưa lên một bộ xương trắng của con người bị một bộ áo quần đẫm máu bao bọc.
“A!” Vương Hương Xảo bị dọa đến kêu lên sợ hãi, hốt hoảng trốn vào trong ngực Vu Duy.
“A! Nương ơi!” Ngưu Tài Lương cũng bị dọa cho giật mình, yên lặng trốn sau lưng Sở Lạc.
Rốt cuộc thì mọi người cũng là tu sĩ Luyện Khí chưa từng đi ra ngoài lịch luyện, chưa từng nhìn thấy hình ảnh khủng bố như vậy, nhưng Sở Lạc không có gì phải sợ, nàng ngay đến quỷ cũng đã gặp nữa là.
Ánh mắt Sở Lạc tập trung vào bộ quần áo đẫm máu khoác trên bộ xương trắng kia, nàng nhận ra được.
“Đây là đồng phục của đệ tử ngoại môn, hẳn là tu sĩ trên đỉnh Bích Lạc!”
Lông mày Lý Thúc Ngọc cũng nhíu chặt.
“Là đệ tử Lăng Vân Tông, nhưng ngọc bài lại không ở trên người. Chấp Pháp Đường của Lăng Vân Tông có thể thông qua ngọc bài tìm được vị trí đệ tử, mà đệ tử muốn đi vào rừng Khải Vân này cũng nhất định phải đeo ngọc bài. Rất có thể ngọc bài của nàng ấy đã bị người khác cố ý mang đi.”
Mà Sở Lạc lại nhớ tới miêu tả của Hoa Hoa vừa rồi, giọng nói không khỏi nhẹ hơn.
“Có phải là có người vì nuôi dưỡng Hồn Khóc Đằng này mà cố ý chôn nàng ấy ở phía dưới hay không?”
Lý Thúc Ngọc im lặng một lúc rồi nói: “Có thể.”
Bộ xương trắng đã được hắn đặt ở trên nền đất, Sở Lạc đến gần nhìn một chút, sau đó từ trong túi trữ vật tìm ra miếng vải, bắt đầu chuyển cả bộ xương trắng và bộ quần áo đẫm máu vào trong đó.