Chương 23

“Nhiệm vụ của cô trong vụ án này đã xong.” Dương Viêm dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Chúc mừng cô, phần thưởng lần này cô có thể tự chọn, muốn chọn đồ mình muốn hay là tiền thưởng đều được cả.”

Diệp Tiểu Nhu ho khan, nói một cách nghiêm túc: “Chỉ có con nít mới phải lựa chọn, tôi là người lớn, tôi chọn ABCD.”

Dương Viêm như đang cười, anh đáp: “Được.”

Huh? Dễ nói chuyện vậy sao? Diệp Tiểu Nhu hơi bất ngờ, bởi cô biết Dương Viêm là người không bao giờ nói đùa, chuyện anh nói được thì chính là được.

“Vậy đêm nay cô hãy ngủ một giấc thật ngon, mai nói với tôi ABCD của cô là muốn gì.”

Không biết tại sao, Diệp Tiểu Nhu cảm thấy hôm nay giọng điệu và thái độ của Dương Viêm đều dịu dàng đến kỳ lạ.

Buổi tối hôm nay, cô cứ nghĩ rằng bản thân có thể ngủ một giấc thật ngon. Dương Viêm nói không sai, người đã bắt được rồi, không quan tâm phải mất bao lâu mới có thể kết án, dù sao thì tội phạm cũng đã nằm dưới sự kiểm soát của cơ quan tư pháp, không thể làm chuyện ác thêm được nữa.

Nhưng không biết tại sao cô vẫn có một giấc mơ rất u ám và kỳ lạ.

Tỉnh dậy sau giấc mơ, đầu cô đau như búa bổ, những hình ảnh vỡ vụn trong giấc mơ đã trở nên mờ nhạt ngay lúc bừng tỉnh.

Trí nhớ của con người là một thứ gì đó có giới hạn. Nếu ta mơ quá nhiều, nơi phụ trách ký ức của não bộ sẽ tự động lọc ra hầu hết những ký ức vô dụng. Đây cũng là lý do tại sao rất nhiều người không thể nhớ được giấc mơ của mình sau khi thức dậy. Còn những đoạn ký ức mà ta đã ghi nhớ là kết quả sàng lọc của bộ phận phụ trách ký ức trong não bộ, nếu não cho rằng thứ đó quan trọng thì nó sẽ được ghi nhớ. Điều này khá giống với bộ nhớ của máy tính, sớm hay muộn những thứ không quan trọng cũng sẽ bị xóa đi.

Song, phần ký ức bị lãng quên đó, có một phần nguyên nhân là vì nó không được tiếp nhận, vì vậy mới bị xua đuổi ra khỏi tiềm thức. Cũng giống như có một cách nói trong tâm lý học, toàn bộ ý thức của con người giống như một tảng băng trôi, những ký ức trên mặt nước chỉ chiếm từ 1 đến 10%, còn những ký ức bị chìm dưới lớp băng lại là một thế giới tiềm thức rộng lớn và phức tạp.

Diệp Tiểu Nhu nhắm mắt lại, dùng nửa tiếng đồng hồ để sắp xếp lại những mảnh ghép tan vỡ bên dưới lớp băng trong giấc mơ vừa rồi.

Cô mơ thấy bệnh viện An Định ở Long Sơn, thành phố C. Đây là bệnh viện tâm thần xa xôi và cũng nổi tiếng nhất, là nơi mà cô đã ở hơn nửa năm.

Nửa năm, đối với một người mà nói chỉ là cái chớp mắt trong ký ức, nhưng đối với Diệp Tiểu Nhu mà nói dường như đã kéo dài hàng chục năm. Từng ngày từng giờ, thậm chí từng chi tiết nhỏ trong từng phút đều tồn tại rõ ràng nơi sâu thẳm trong ký ức cô, chỉ cần chạm nhẹ liền trào ra như cơn thủy triều và nhấn chìm cô xuống dưới.

Buổi chiều nọ hai năm trước, lần đầu tiên cô bước vào khu DSPD (Rối loạn nhân cách nghiêm trọng và nguy hiểm) trong bệnh viện, hành lang được chiếu sáng dài thăm thẳm…

Diệp Tiểu Nhu đấm một cái vào đầu.

Cứ sống cho tốt hôm nay không được hả?

Cô ăn bữa sáng phong phú không giống như mọi ngày, khi đang xoa bụng đi xuống lầu, Diệp Tiểu Nhu lại chạm mặt Giang Thạc đang lái xe mô tô đi làm, cậu ta cởi mũ bảo hiểm ra liếc cô.

Diệp Tiểu Nhu tùy ý chào hỏi: “Chào buổi sáng Giang kỵ sĩ.”

Biệt danh này thực ra là do Diệp Tiểu Nhu tự đặt cho Giang Thạc, hoàn toàn không phải vì ngày nào cậu ta cũng lái xe đi làm mà là vì trong văn phòng này, sự phòng hộ của cậu ta dành cho Dương Viêm là mạnh nhất, giống như một chàng hiệp sĩ trung thành luôn bảo vệ nàng công chúa mà cậu ta đã nhận định – Uhm, cũng có thể coi là cấp trên, và rõ ràng Dương Viêm chính là vị cấp trên cần được bảo vệ. Nhưng Diệp Tiểu Nhu chưa bao giờ nói ra biệt danh này, không ngờ lúc nãy cô lỡ buột miệng thốt ra rồi.

Vì thế cô chỉ có thể làm như không có gì đi ngang qua Giang Thạc để đến cửa văn phòng, cứ cho rằng Giang Thạc sẽ phớt lờ cô hoặc nói mấy câu mỉa mai, nhưng không ngờ cậu ta lại trả lời: “… Chào buổi sáng, Diệp lính quèn.”

Diệp Tiểu Nhu dừng bước: “Tại sao anh là kỵ sĩ mà tôi chỉ có thể là lính quèn?”

Giang Thạc cởi mũ bảo hiểm xuống, nói một cách vô cảm: “Lý lịch của cô chỉ xứng để làm lính quèn, nếu không thì sao?”

Diệp Tiểu Nhu trả lời một cách tự tin: “Kỵ sĩ, tôi cũng có thể là kỵ sĩ mà.”

Giang Thạc: “Cô có ngựa hay có mũ bảo hiểm không?”

Diệp Tiểu Nhu hơi nghẹn họng, cô nhìn chiếc xe máy màu bạc sáng lóng lánh và chiếc mũ bảo hiểm cool ngầu của Giang Thạc. Cô không có ngựa cũng không có xe, ngay cả mũ bảo hiểm cũng không có, chiếc mũ bảo hộ duy nhất mà cô có đã bị tên này đá bay vào thùng rác.

Sự ghen tị khiến cô không nói nên lời, chỉ có thể chán nản thở dài rồi bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại.

Hôm nay văn phòng có rất nhiều cuộc hẹn, hết cuộc này đến cuộc khác, chỉ riêng Lão Mã và Diêm Tiêu Tiêu đã tiếp đến bốn đợt khách hàng trong một buổi sáng, Lâm Linh cũng không ra ngoài mà ở trong văn phòng cả buổi. Nghe nói cô ấy đang giúp phía cảnh sát điều tra một vụ án lợi dụng web đen để tuyên truyền buôn bán trẻ em. Cảnh sát mất nửa tháng cuối cùng cũng tìm ra được một địa chỉ web đen, căn cứ vào manh mối đã truy tìm trong quá khứ, tìm đến nơi mới phát hiện ra đó là một cái bẫy dẫn dụ bọn họ, còn Lâm Linh chỉ mất một buổi sáng đã tìm ra, cô ấy nhẹ nhõm ngáp một hơi dài.

“Tiểu Nhu, cậu biết web đen không?”

“Ừ, có biết chút ít.”

Lâm Linh nhớ Diệp Tiểu Nhu từng ở trong tù, chắc hẳn cô sẽ có nhiều hiểu biết hơn mình những thứ về tội phạm phi pháp, nên cô ấy không giải thích nhiều mà chỉ bày tỏ cảm xúc của mình một cách thẳng thắn: “Trước đây tớ đã phá được rất nhiều địa chỉ của mấy trang web đen, tớ vốn đã biết mấy thứ ở đó rất đáng sợ, nhưng lần đầu tiên bước vào, tớ vẫn bị sốc vì sợ hãi, cậu không biết được ngày hôm đó tớ khó chịu đến mức nào đâu, thậm chí tớ còn không ăn nổi, chỉ nôn mửa suốt một ngày.”

Rất nhiều người không biết chiều sâu của Internet vượt xa những nội dung trên bề mặt có thể dễ dàng truy cập khi tìm kiếm. Internet mà chúng ta sử dụng hàng ngày chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, có thể nói là lớp trên của internet, còn bên lớp dưới của internet là những nội dung mà các công cụ tìm kiếm truyền thống không thể tìm ra được. Web đen là thế giới đen tối ẩn sâu trong phần sâu nhất của Internet. Do tính ẩn danh cao với các lớp mã hóa dày đặc nên nó đã trở thành một cách để bọn tội phạm che giấu tội ác hoặc một “thiên đường” cho các hành vi phạm tội khác.

Trong “thiên đường” của phần tử tội phạm tràn ngập những điều ghê rợn, đen tối mà con người ta không cách nào tưởng tượng ra được như buôn bán ma túy, buôn người, livestream cảnh tra tấn, hϊếp da^ʍ trẻ nhỏ,….

Ngay cả những người trông có vẻ rất bình thường cũng đều có một sự tò mò không thể giải thích được trong sâu thẳm đáy lòng, khiến họ tò mò xem những đoạn video và chương trình phát sóng trực tiếp kinh hoàng đó, có thể chỉ là một dãy URL trong tin nhắn điện thoại di động, hoặc cũng có thể chỉ là một đoạn mã tưởng chừng đơn giản, tất cả đều có thể là lối vào web đen.

Mà chỉ cần vừa bước chân vào đó, bạn đã được xem là bước chân vào rìa của thế giới bóng tối.

Lâm Linh là một thiên tài máy tính, nhưng đồng thời cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường không cách nào chấp nhận được thế giới đen tối ấy. Tất cả những thứ Lâm Linh đã nhìn thấy trong web đen đều không phải là những thứ mà tâm lý của cô ấy có thể chấp nhận được.

“Cậu đã thử đi gặp bác sĩ tâm lý chưa?” Diệp Tiểu Nhu hỏi.

Rác trong tâm lý của Lâm Linh quá nhiều, cô ấy cần một kênh nào đó để xả rác ra ngoài, nếu không về lâu về dài cô ấy chắc chắn sẽ có vấn đề.

“Sếp có một người bạn mở phòng tư vấn tâm lý nên đã giới thiệu tớ đến đó. Cơ mà sau một thời gian dài làm việc ở đây, tớ cảm thấy tâm lý của mình đã vững vàng hơn nên không còn đến đó nữa”.

Lâm Linh nói xong lại vui vẻ kể tiếp: “Không nói chuyện này nữa, tối nay sẽ có chuyện tốt xảy ra, chúng ta đều phải vui vẻ lên.”

“Chuyện tốt gì?”

“Đến buổi tối thì cậu sẽ biết ngay ấy mà.”

Diệp Tiểu Nhu nhìn những người khác, đột nhiên nhận ra rằng những người này dường như đang giấu cô điều gì đó, đặc biệt là Lão Mã và Diêm Tiêu Tiêu, mỗi khi nhìn thấy Diệp Tiểu Nhu, họ đều mỉm cười vui vẻ với cô. Diệp Tiểu Nhu bị họ cười đến toàn thân nổi da gà. Cô chợt nghĩ đến nhóm WeChat mà mình bị kéo vào – nhóm mà không có Dương Viêm dùng để tám chuyện bí mật hằng ngày kia.

Diệp Tiểu Nhu lần đầu tiên chủ động gửi tin nhắn cho mọi người: “Tối nay có chuyện gì mà tôi không biết sao?”

Lâm Linh: [Sticker hihihi]

Lão Mã: [Sticker mỉm cười]

Từ Viện Viện: [Sticker đá mắt]

Giang Thạc: [Sticker lạnh lùng hút thuốc]

Diệp Tiểu Nhu: ???

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ là người phản ứng chậm, nghĩ lại thì phản ứng của họ chắc không phải là chuyện gì xấu nên cô cũng không để ý đến nữa. Trong lúc đó, sau khi giúp Lão Mã giải quyết một vấn đề khó trong công việc, cô chợt nhớ đến việc này nên hỏi ông ấy: “Dạo này cái anh Trần Giai Vỹ kia không tới nữa sao? Đã ìm thấy bạn gái của anh ta chưa?”

Chỉ mới cách ba ngày kể từ khi công bố vụ án đã được phá, tội phạm cũng đã bị bắt, phía cảnh sát cũng đã đưa ra thông cáo báo chí thông qua các phương tiện truyền thông. Sau hơn một tháng sống trong hoảng sợ lo lắng, cuối cùng dư luận cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Còn anh chàng Trần Giai Vỹ kia cũng không thấy anh ta gọi điện thoại tới hỏi chuyện đã tìm thấy bạn gái chưa nữa.

“Tôi đang nói về chuyện này nè.” Lão Mã nói: “Chuyện này quả thật có hơi ảo ma.”

Diệp Tiểu Nhu: “Sao lại nói như vậy?”

“Trước đây Trần Giai Vỹ không chỉ tìm đến văn phòng chúng ta mà còn thông qua rất nhiều kênh khác để tìm bạn gái. Chỉ riêng trong cái ngành này, theo tôi biết Trần Giai Vỹ đã tiếp cận ít nhất năm công ty, nhưng các công ty khác đều không để ý nhiều đến cậu ta. Dù sao thì cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ có một người được gọi là thám tử tư giúp cậu ta đăng một tin tức lên mạng, thu hút sự chú ý trên Internet, sau đó bị giới truyền thông phóng đại lên.”

Diệp Tiểu Nhu nghe ra được lúc nhắc đến vị thám tử tư nào đó, cảm giác Lão Mã rất không đồng tình, rất rõ ràng đó là người mà ông không hề coi trọng chút nào.

“Chính là một vị phóng viên dân sự, trước đây là người cung cấp thông tin cho chúng ta, sau này thằng nhãi đó tích lũy được một ít tài nguyên rồi rời khỏi công ty để ra làm riêng. Cũng không biết nhìn trúng điểm gì ở Trần Giai Vỹ, chắc có thể là vì muốn ké fame để nổi tiếng đây mà. Trần Giai Vỹ bây giờ không đến chỗ chúng ta nữa là tại vì thằng ranh đó đó suốt ngày dẫn Trần Giai Vỹ đến đồn cảnh sát nói một đống chuyện, nói bạn gái của cậu ta rất có thể đã bị tên sát nhân biếи ŧɦái đó giấu kín ở chỗ nào rồi, muốn hỏi cho ra cô gái ấy đang ở đâu.”

Diệp Tiểu Nhu nói: “Bạn gái của anh ta không phải là người mà Thẩm Trạch sẽ chọn để hạ thủ.”

“Thẩm Trạch? Ồ cô đang nói tên biếи ŧɦái kia ha. Đúng, vốn dĩ là như vậy mà, chủ yếu là bọn họ cũng không có chứng cứ gì, phía cảnh sát đã đi điều tra nhưng không phát hiện được gì, chẳng qua…”

Lão Mã tự dưng im bặt, Diệp Tiểu Nhu lập tức bắt được trọng điểm: “Chẳng qua cái gì?”

Lão Mã nói: “Đây là tin tức tôi nghe được từ cảnh sát, nghe nói bạn gái của cậu ta không phải mất tích, mà vốn không hề tồn tại, hoặc có thể nói đã biến mất rồi.”

Diệp Tiểu Nhu sửng sốt.

Mất tích và biến mất là hai từ có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Mất tích có nghĩa là chỉ mất đi dấu vết nhưng người thì vẫn còn tồn tại, có nghĩa là người mất tích sớm hay muộn cũng sẽ xuất hiện lại. Còn biến mất nghĩa là ngay cả một dấu vết nhỏ nhất cũng không tìm thấy, là người chưa từng tồn tại, có tìm cũng vô ích, cũng có thể hiểu là đã biến mất khỏi thế giới này hay đồng nghĩa với đã chết.

Nhưng đối với người nhà của các bên liên quan mà nói, hai điểm này thoạt nghe thì không khác nhau là mấy. Suy cho cùng, không ai có thể phán đoán được người mất tích còn tồn tại trên thế giới này hay không, trừ khi người đó hoặc thi thể của người đó được tìm thấy. Cũng có thể nói, chỉ có kết quả cuối cùng mới có thể chứng minh người này mất tích hay đã biến mất hoàn toàn.

“Ý của chú là cô ấy đã chết rồi?”

“Chuyện này còn chưa chắc chắn.” Lão Mã lấy ra một túi đồ ăn nhẹ từ trong ngăn kéo bàn làm việc của vợ, ông ấy vừa ăn vừa nói: “Nhưng sau khi ầm ĩ đến mức cảnh sát phải vào cuộc tìm kiếm thì mới phát hiện căn bản là tìm không ra người nào tên là Dương Tuyết Phỉ. Địa chỉ mà Trần Giai Vỹ đã cung cấp trước đây không hề có người này, hiện tại tôi nghi ngờ chúng ta đã bị cậu ta lừa rồi.”

“Vậy ý của chú là không phải biến mất mà là chưa từng tồn tại?

Lão Mã gật đầu đầy ẩn ý: “Đại khái là như vậy.”

Diệp Tiểu Nhu cau mày, nói: “Nhưng chẳng phải Lâm Linh đã từng kiểm tra tài khoản mạng xã hội của cô ấy sao?”

Lão Mã nhún vai: “Ai cũng có thể giả mạo tài khoản mạng xã hội. Ai mà biết có phải là do Trần Giai Vỹ tự tạo ra?”

Ý của ông ấy là có thể Trần Giai Vỹ đã tự giả mạo ra một người bạn gái rồi chứng minh một cách công khai rằng cô ấy đã bị gϊếŧ bởi một kẻ sát nhân, nhưng trên thực tế hoàn toàn không có chuyện này, những người này đều đã bị anh ta lừa.

Nhưng anh ta có thể đạt được lợi ích gì từ việc này? Sự chú ý của truyền thông?

Diệp Tiểu Nhu trầm mặc một lát, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Chờ tôi ít phút.”

Cô nghĩ đến chuyện Trần Giai Vỹ bị Dương Viêm thôi miên lần trước.

Chuyện này trừ Dương Viêm ra thì cũng chỉ mỗi cô biết, cho dù là Trần Giai Vỹ sau khi rời khỏi trạng thái thôi miên cũng sẽ không nhớ được chuyện gì đã xảy ra trong lúc thôi miên, cùng lắm anh ta chỉ cảm thấy mình tự nhiên xuất thần rồi trở về nhà.

Nhưng khi bị thôi miên, Trần Giai Vỹ tuyệt đối không thể nói dối, bởi vì trạng thái thôi miên là trạng thái tiềm thức của người thôi miên và người bị thôi miên. Một người có thể nói dối bất cứ điều gì trong trạng thái bình thường, nhưng tiềm thức của anh ta không thể nào nói dối được, họ nhiều nhất chỉ có thể phản đối việc đưa ra câu trả lời thực sự, vì vậy cần được nhà thôi miên hướng dẫn liên tục trong khoảng thời gian này.

Một nhà thôi miên thực sự có thể đào ra những ký ức mà ngay cả người bị thôi miên cũng đã quên, và cũng chỉ có nhà thôi miên mới có thể có được câu trả lời ẩn sâu trong tiềm thức.

Vì vậy, đôi khi gặp phải hoàn cảnh đặc biệt, các bác sĩ điều trị cho bệnh nhân cũng sẽ dùng đến phương pháp này. Chỉ có điều là những nhà thôi miên thật sự tài giỏi trong nước không nhiều, bởi vì hầu hết mọi người đều thần thoại hóa ngành thôi miên nhưng lại không hiểu được ý nghĩa thực sự của nó.

Nếu không chứng kiến

Dương Viêm thôi miên Trần Giai Vỹ, cô chắc sẽ tin vào cách nói của Lão Mã – Trần Giai Vỹ đã tự mình tạo ra một cô bạn gái ảo tưởng, mục đích của việc này không gì khác hơn là thu hút sự chú ý đến chủ đề trên mạng, nếu không thì là vì một mục đích khác.

Nhưng cô biết rất rõ, bạn gái của Trần Giai Vỹ thực sự tồn tại, ít nhất trong thời gian thôi miên Trần Giai Vỹ không thể nói dối. Người đó có thực sự bước vào trạng thái thôi miên hay không, cô và Dương Viêm đều có thể nhìn ra thông qua hành vi của Trần Giai Vỹ khi anh ta bước vào trạng thái thôi miên ngày hôm đó. Trạng thái đó không phải là ngụy trang.

Lão Mã nhìn vẻ mặt cực kỳ khác lạ của Diệp Tiểu Nhu, sau đó liền thấy cô xoay người chạy về phía cầu thang, chạy được nửa chừng thì dừng lại hỏi: “Hôm nay ông chủ có tới đây không?”

Cô không biết liệu Lão Mã và những người khác có biết chuyện Dương Viêm rành về thôi miên hay không nên chỉ còn cách tự hỏi Dương Viêm chuyện này.