Chương 20

Tới cửa cục cảnh sát, họ gặp một người quen cũ.

Người đàn ông đang nói chuyện sôi nổi với một sĩ quan cảnh sát canh gác, viên cảnh sát vỗ nhẹ vào vai người đàn ông để trấn an anh ta.

Diệp Tiểu Nhu vừa nhìn đã nhận ra người đó là ai.

Đây là người không làm cô ngạc nhiên khi anh ta xuất hiện ở đây.

“Là Trần Giai Vỹ.” Diệp Tiểu Nhu nhắc nhở.

Trần Giai Vỹ là người công bố bạn gái mình là nạn nhân của vụ phân xác, anh ta đã hai lần đến văn phòng và nghe nói mỗi ngày anh ta lại gọi điện tới ít nhất ba lần để hỏi thăm tiến độ tìm kiếm. Lão Mã nói Trần Giai Vỹ vì chuyện bạn gái mất tích nên đã có vấn đề về tinh thần, trông rất đáng thương nên lần nào ông ấy cũng kiên nhẫn an ủi anh ta, thậm chí còn trả lại số tiền anh ta đã đặt cọc. Dù biết rằng người này có thể có một số vấn đề, nhưng vẫn dựa vào quan hệ để giúp đỡ anh ta tìm người.

Nhưng nếu một người thực sự mất tích, chỉ trong vài ngày sẽ khó tìm thấy người đó.

Những người mất tích đó có thể phải mất hàng tháng, hàng năm, thậm chí cả đời cũng không tìm thấy, hơn nữa gần đây họ lại bận rộn với vụ án, chuyện của Trần Giai Vỹ cũng bị trì hoãn vài ngày, vốn tưởng rằng sự việc đã được giải quyết, nhưng hiển nhiên là bạn gái anh ta vẫn chưa quay về.

Lúc này Trần Giai Vỹ cũng trông thấy hai người, tuy rằng không biết Dương Viêm, nhưng anh ta biết Diệp Tiểu Nhu, cho nên vừa nhìn thấy cô, anh ta lập tức gạt viên cảnh sát ra, chạy về phía bọn họ.

Diệp Tiểu Nhu nói: “Để tôi đối phó anh ta, còn anh đi gặp nghi phạm.”

Khi nhìn thấy Trần Giai Vỹ chạy về phía này, Diệp Tiểu Nhu nhanh chóng đi đến trước mặt Dương Viêm và chặn anh ở phía sau mình, toàn thân cô phấn chấn và tỏa sáng dưới ánh mặt trời: “Hôm nay tôi là vệ sĩ, ông chủ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để ai chạm vào anh dù chỉ một cọng tóc.”

Trạng thái chuẩn bị chiến đấu, quả nhiên trạng thái chuẩn bị chiến đấu vẫn là thích hợp nhất với cô.

Diệp Tiểu Nhu đang đứng trước mặt Dương Viêm thề sẽ bảo vệ anh, nhưng không ngờ vai cô đột nhiên chùng xuống, Dương Viêm giữ chặt vai cô, kéo cô về phía sau mình.

“Cô có nhìn thấy cảnh sát vũ trang cầm súng bên đó không?” Dương Viêm vỗ vai cô rồi hỏi: “Cô cho rằng bọn họ bất tài, hay ông chủ của cô là tôi đây yếu đuối?”

Diệp Tiểu Nhu trả lời: “Tôi kiếm cơm dựa vào anh, cho nên phải đứng chắn trước anh thôi.”

Dương Viêm dừng một chút, sau đó giọng điệu đột nhiên trầm xuống: “Tôi không cần cô đứng che cho tôi.”

Diệp Tiểu Nhu nhận thấy tâm trạng của anh có gì đó không ổn, đang muốn quay lại thì Trần Giai Vỹ đã lao tới.

“Hai người ở văn phòng Murphy phải không? Hai người cũng đến đây để tìm hung thủ phải không? Hai người…”

Trần Giai Vỹ còn chưa hỏi xong ba câu liên tiếp, Dương Viêm đã ngắt lời anh ta, dùng giọng nói đùa cợt trêu chọc: “Người anh em, khóa kéo của cậu chưa đóng kìa.”

Câu nói này thành công khiến Trần Giai Vỹ choáng váng, anh ta đỏ bừng mặt, vội vàng nhìn xuống khóa quần của mình, nhưng chưa kịp nhìn rõ, Dương Viêm đã nói lại: “Tôi đang nói về khóa kéo ba lô của cậu, đồ dùng sắp rơi ra ngoài đến nơi rồi.”

Trần Giai Vỹ lại sửng sốt, luống cuống đỡ chiếc ba lô của mình, quả nhiên có thứ gì đó sắp rơi ra khỏi túi, một số vật dụng nhỏ đã lọt ra ngoài.

Dương Viêm nói: “Giữ chặt túi của cậu đi, đừng để nó rơi ra ngoài.”

“Được, được rồi.”

Khi Trần Giai Vỹ vội vàng ôm túi quay lại, Dương Viêm đột nhiên nhìn chằm chằm vào mắt anh ta và hỏi từng chữ: “Trần Giai Vỹ, cậu còn nhớ bạn gái mình trông như thế nào không?”

Nghe những lời này, trong đầu Trần Giai Vỹ ầm một tiếng, đôi mắt hoảng loạn bỗng trở nên hoảng hốt, anh ta bối rối gật đầu: “Bạn gái, tôi đương nhiên nhớ rồi, tôi đang muốn tìm cô ấy mà, tôi vẫn đang tìm cô ấy…”

Dương Viêm nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, lặp lại: “Cậu có nhớ cô ấy trông như thế nào không?”

“Tất nhiên là tôi nhớ rõ… cô, cô ấy tóc dài, làn da rất trắng, hơi béo, mắt hai mí…”

“Tốt lắm, cậu nhớ rõ dung mạo của cô ấy, vậy cậu cũng phải nhớ rất rõ ràng giọng nói của cô ấy chứ.”

Trần Giai Vỹ rơi vào trạng thái mê man trong hồi ức.

Dương Viêm quan sát đồng tử của anh ta một hồi, duỗi một ngón tay ra trước mặt Trần Giai Vỹ, nhìn đồng tử của anh ta bắt đầu giãn ra, khi nó không còn tập trung, anh nói: “Tốt lắm, bây giờ cậu nhắm mắt lại, tưởng tượng xem lần đầu tiên gặp được bạn gái của mình, trông cô ấy như thế nào.”

Trần Giai Vỹ gần như lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười hồi ức: “Tôi nhớ… Tôi đương nhiên nhớ, hôm đó cô ấy mặc…”

“Bây giờ, hãy ôm chặt túi và nhắm chặt mắt lại…”

Trần Giai Vỹ làm theo lời anh và ôm chặt chiếc ba lô.

“Hãy tưởng tượng bạn gái của cậu đang đứng ngay trước mặt cậu.”

Vẻ mặt Trần Giai Vỹ dần trở nên quái dị, như có chút vặn vẹo, lại có chút hưng phấn.

Anh ta đã dần rơi vào ký ức trong tiềm thức.

Điều mà Trần Giai Vỹ không biết là vào lúc này, một người đàn ông cao lớn đứng ở phía sau đang giữ chặt vai anh ta và đẩy anh ta về phía trước.

Trần Giai Vỹ tiến lên mấy bước, một giọng nói ra lệnh vang lên: “Bây giờ cậu hãy mở mắt ra, về nhà và tiếp tục hồi tưởng. Cậu sẽ sớm gặp được cô ấy.”

Nhìn thấy Trần Giai Vỹ ôm ba lô chạy như điên ra ngoài mà không ngoảnh lại, Diệp Tiểu Nhu quay người, nhìn thấy viên cảnh sát phía xa đang nhìn anh ta với vẻ mặt khó hiểu, hiển nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng Diệp Tiểu Nhu biết vừa mới xảy ra chuyện gì, bề ngoài cô vẫn giữ nét bình tĩnh, nhưng bên trong lại chấn động không thôi.

“… Bọn họ chưa từng nói anh có thể thôi miên.” Diệp Tiểu Nhu nói.

Dương Viêm bình tĩnh nói: “Có rất nhiều chuyện bọn họ không nói cho cô biết.”

Diệp Tiểu Nhu vội vàng đi theo anh: “Tình trạng của Trần Giai Vỹ có vấn đề.”

Dương Viêm liếc cô một cái, khóe môi nhếch lên: “Nếu không có vấn đề, thì sẽ không dễ dàng bị thôi miên như vậy.”

Diệp Tiểu Nhu chau mày. Dĩ nhiên cô hiểu ý của Dương Viêm.

Đa số mọi người có rất nhiều hiểu lầm về từ thôi miên, nó không hề thần thoại như trong phim truyền hình miêu tả. Thực tế, thôi miên là một kiến

thức rất sâu rộng. Ở góc độ tâm lý học, có rất nhiều nhóm người mắc bệnh tâm thần có thể chữa khỏi bằng thôi miên, nhưng không phải ai cũng phù hợp để thôi miên, người có thể bị thôi miên cũng cần nhiều điều kiện khách quan.

Nói một cách đơn giản, quá trình thôi miên là sự giao tiếp giữa người bị thôi miên và tiềm thức của người bị thôi miên.

Về phần Trần Giai Vỹ, rõ ràng là một tình huống cực kỳ đặc biệt, Dương Viêm dùng một thủ pháp gần như thô bạo đột nhiên xâm chiếm vùng ý thức của anh ta, lợi dụng sự vội vàng và hoảng sợ đi tìm bạn gái của Trần Giai Vỹ, âm thầm phá vỡ cơ chế phòng ngự trên bề mặt ý thức của anh ta, khiến tiềm thức của anh ta lộ diện, cuối cùng sử dụng giọng điệu quyết liệt ra lệnh như người cha, để Trần Giai Vỹ hoàn toàn bị mắc kẹt trong trạng thái thôi miên tiềm thức.

Mặc dù Trần Giai Vỹ thực sự đang ở trạng thái rất thích hợp cho việc thôi miên, nhưng ý chí yếu đuối, khuôn mặt nhợt nhạt và quầng thâm dưới mắt cho thấy anh ta đang kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, đồng thời anh ta cũng rất nhạy cảm với thông tin của bạn gái vào lúc này. Song, phương pháp thôi miên xâm nhập tức thời này chắc chắn không phải là thứ mà một người bình thường có thể dễ dàng đạt được.

Đối với một người bình thường, đây là một khả năng gần như không thể tưởng tượng được.

Dương Viêm biết rất rõ điểm yếu của Trần Giai Vỹ ở đâu, và trong thời gian ngắn nhất, anh đã đánh bại sự phản kháng vốn đã yếu ớt của anh ta. Có thể nói là một đòn chí mạng, cực kỳ đáng sợ.

… Chỉ có điều cũng may.

Cũng may Trần Giai Vỹ gặp được Dương Viêm, nếu không cho dù chỉ gặp phải một tên lang băm biết điểm yếu của mình, biết một chút về kỹ thuật tẩy não, rất có thể sẽ không chỉ đơn giản như việc bị bắt về nhà ngủ.

Có lẽ nếu trên thế giới có người nói cho anh ta biết nơi có thể tìm thấy thi thể bạn gái mình, Trần Giai Vỹ sẽ không chút do dự để bị lừa đến táng gia bại sản.

Tiêu Ngũ vội vàng xuống lầu đón Dương Viêm, anh ta sững người khi nhìn thấy Diệp Tiểu Nhu ở bên cạnh, rõ ràng là rất ngạc nhiên khi Dương Viêm lại mang cô đến đây.

Diệp Tiểu Nhu nấp sau lưng Dương Viêm một cách rất khiêm tốn.

“Lãnh đạo đã đồng ý, đi theo tôi.”

“Nghi phạm không nói gì à?”

“Có nói mấy câu nhưng chẳng khác gì không nói.” Có thể thấy Tiêu Ngũ vốn rất vui mừng khi bắt được nghi phạm, nhưng không ngờ sự việc vẫn chưa kết thúc: “Lần này nhờ các anh mới có thể bắt được hắn thuận lợi như vậy. Vốn tưởng rằng việc tiếp theo chúng tôi sẽ tự lo liệu, nhưng sau khi bắt được thằng nhãi này, hắn lại hỏi chúng tôi là ai đã tìm thấy hắn. Ngoài ra, hắn không nói gì cả. Nếu giám đốc Châu không có mặt ở đó, thì cmn kiểu gì tôi cũng…”

Tiêu Ngũ hung hăng nuốt lại một ngụm tinh túy, kìm nén cơn tức giận, hạ giọng xuống: “Mẹ của cô gái mất tích đã ngất xỉu, phải đưa vào bệnh viện. Bất kể người còn sống hay không thì cũng phải nhanh chóng được tìm thấy. Hiện giờ bên ngoài đều đang theo dõi vụ án này…”

Hiển nhiên, chính bọn họ cũng biết cơ hội sống sót của nạn nhân mười mấy tuổi kia là rất thấp, Tiêu Ngũ cũng phải chịu áp lực rất lớn, kể từ khi tiếp quản vụ án, anh ta đã chẳng có đêm nào ngon giấc.

“Tới thời điểm hiện tại, chúng tôi vẫn không biết tên hắn, hắn cũng không nói ra. Trong kho lưu trữ cũng không có dấu vân tay của nghi phạm, hắn thật sự rất kỳ quặc… Hơn nữa bộ dạng của hắn…” Tiêu Ngũ có vẻ không biết nên hình dung thế nào, trên mặt anh ta hiện lên vẻ kỳ quái: “Thôi bỏ đi, tôi không nói nhiều nữa, anh tự xem đi.”

Dương Viêm gật đầu, không hỏi thêm nữa, tất nhiên anh cần tìm ra câu trả lời cho những điều mà anh ta không biết.

Tiêu Ngũ liếc nhìn Diệp Tiểu Nhu, nói: “Tốt nhất cô nên đợi ở bên ngoài.”

Diệp Tiểu Nhu cười nói: “Tôi nói muốn đi vào sao? Đội phó Tiêu, hình như anh rất cảnh giác với tôi. Cho dù tôi còn là tù nhân, thì tôi cũng sẽ không làm gì ở đây, huống chi tôi đang là một công dân đứng đắn.”

Tiêu Ngũ cau mày nói: “Tôi không có ý đó, cô nói gì vậy? Tôi chỉ…”

Ngay lúc Tiêu Ngũ bước lên một bước, muốn đến gần Diệp Tiểu Nhu để nói chuyện với cô thì Dương Viêm liền di chuyển và tiến lên một bước.

Hai người nhất thời mặt đối mặt.

Sự nôn nóng trong mắt Tiêu Ngũ gần như bị vẻ mặt lạnh lùng của Dương Viêm dập tắt ngay lập tức.

“Không có cô ấy, thì người như anh còn lâu mới bắt được kẻ tình nghi.” Dương Viêm nhìn vào mắt anh ta, giọng điệu không chút cảm xúc: “Hôm nay cô ấy đi cùng tôi với tư cách đại diện cho công ty giúp các anh phá án, anh hiểu chưa?”

Khóe miệng Tiêu Ngũ giật giật, khẽ gật đầu, anh ta nhận ra mình có phần nóng nảy, nhưng không phải vì Diệp Tiểu Nhu mà là vì vụ án, anh ta đương nhiên không có ý gì khác, lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Tiểu Nhu. Tiêu Ngũ cảm thấy thật buồn cười và khó chịu, cô nhóc này rõ ràng đang cố ý khıêυ khí©h mình, cô ta cảm thấy anh ta chưa đủ phiền phức sao?

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không làm gì cô ta cả.” Tiêu Ngũ bất đắc dĩ nói: “Chỉ là việc này không phù hợp thủ tục, tôi phải hỏi ý kiến cấp trên.”

Khi nói những lời này, Tiêu Ngũ nhìn thấy Diệp Tiểu Nhu ở phía sau Dương Viêm đang mỉm cười với mình.

Khóe miệng Tiêu Ngũ lại giật giật, biết cô nhất định là cố ý, người duy nhất có thể khiến anh ta xấu hổ như thế này chính là Dương Viêm, nhưng Dương Viêm xưa nay luôn là người bao che cho người của mình, Diệp Tiểu Nhu đứng ở bên cạnh anh, đừng nói là anh ta, không ai có thể làm gì cô, dù chỉ một lời nói xấu cũng không thể nói được.

“Vậy thì anh xin đi.” Dương Viêm nói: “Tôi cần cô ấy ghi chép.”

Tiêu Ngũ thấy Giám đốc Châu đi xuống, anh ta vội vàng đi tới xin chỉ thị, giám đốc liếc Dương Viêm cùng Diệp Tiểu Nhu đứng bên, sau đó gật đầu.

Vì vậy Diệp Tiểu Nhu đi theo Tiêu Ngũ cùng các thành viên trong đội chuyên án tiến vào phòng giám sát bên cạnh, từ nơi giám sát ở đây có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động của nghi phạm khi hắn bị thẩm vấn.

Trước đó, Diệp Tiểu Nhu và Dương Viêm đã dựa trên suy nghĩ của nhau để lập hồ sơ tâm lý tương tự của nghi phạm, đồng thời thực hiện một số phân tích về ngoại hình, tính cách, kinh nghiệm trưởng thành và quỹ đạo hành vi của hắn – những điều mà các phương tiện truyền thông trực tuyến, bao gồm cả cảnh sát hình sự, các chuyên gia từ lực lượng đặc nhiệm cũng đã nhiều lần tiến hành phân tích chi tiết.

Từ sớm, cô đã rất nhiều lần tưởng tượng ra hình tượng của kẻ này.

Nhưng những điều này vẫn chưa gây chấn động cho họ bằng việc nghi phạm thực sự xuất hiện.

Nghe thấy tiếng dây xích kéo lê trên mặt đất, tim Diệp Tiểu Nhu đập nhanh hơn, tất cả mọi người, kể cả cô đều mở to mắt.

Tên tội phạm đã sát hại rất nhiều cô gái ở mọi lứa tuổi cuối cùng cũng từng bước xuất hiện trước mặt họ.

Khi gã đàn ông bị xiềng xích đi tập tễnh được đưa vào, hắn hơi cúi đầu xuống, Diệp Tiểu Nhu để ý khi bước vào, đầu tiên hắn liếc Dương Viêm trước, sau đó mới quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Cách một lớp kính, cảnh tượng này khiến toàn thân người ta phải ớn lạnh, Diệp Tiểu Nhu có thể cảm nhận được xung quanh mình, các thành viên trong tổ chuyên án đang hít vào một hơi.

Diệp Tiểu Nhu nheo mắt lại, cẩn thận quan sát người đó.

Hắn biết ở đây có người đang theo dõi hắn, và cái nhìn đó không phải là sự tò mò hay bất kỳ cảm xúc nào khác.

Nó là sự khıêυ khí©h một cách trắng trợn.

Diệp Tiểu Nhu cảm thấy trong lòng ớn lạnh.

Nhưng không phải cô cảm thấy đáng sợ mà là cô đột nhiên cảm thấy tên này còn phức tạp hơn nhiều so với những gì họ phân tích. Có thể hắn đã phạm nhiều tội ác hơn họ biết.

Vẻ ngoài dơ bẩn, cái lưng còng của hắn cũng che giấu những tội ác sâu xa hơn.