Chương 29

Leng keng, leng keng...

Một hồi chuông đánh thức cô gái khỏi giấc ngủ, ý thức của cô ấy chưa hoàn toàn tỉnh táo. Phản ứng đầu tiên của cô ấy là tìm điện thoại để cạnh gối, nhưng cô ấy chỉ chạm vào một khoảng không lạnh lẽo. Khi đang lờ mờ thấy có chỗ bất thường, cô ấy chợt lên cơn nhức đầu, cơn đau bất ngờ khiến cô ấy bừng tỉnh.

Mở mắt, trước mặt hoàn toàn tối kịt.

“Đây là đâu? Sao mình lại ở đây?”

Bấy giờ cô ấy mới phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, thảo nào lại lạnh như thế, sàn nhà là mặt sàn xi măng.

Cô ấy nằm ngủ trên mặt sàn xi măng, khắp người lạnh buốt đau nhức không thôi, khó chịu nhất vẫn ở phần gáy, cứ như bị đánh mạnh vào gáy...

Đợi chút, mình bị người khác đánh sao?

Nỗi lạnh lẽo chợt ập đến tâm trí người phụ nữ, cô ấy bò dậy, cố gắng ổn định tinh thần, rốt cuộc cô ấy cũng nhận ra tình hình hiện tại của mình, chắc chắn cô ấy đã bị bắt cóc!

Cô ấy chỉ có thể nhìn thấy khoảng mười mấy mét vuông, không cửa sổ, chỉ một lỗ thông gió đen như mực. Trong phòng, ngoại trừ hộp giấy thì đầy mớ rác rưởi lộn xộn, cửa đã khóa, khóa cửa làm bằng kim loại. Cô ấy cố đứng dậy chạy tới mở cửa, nhưng cánh cửa cứng như cửa sắt, không thể mở được.

Đây là một nơi trong nhà của cô ấy, căn phòng bí mật chật hẹp và khép kín này đã hoàn toàn nhốt cô ấy lại.

“Không phải mơ, không phải mình nằm mơ... Đây là sự thật.”

Hiểu rõ toàn bộ mọi việc đều là thật, cô ấy bắt đầu điên cuồng đập cửa: “Có người không, thả tôi ra, anh là ai, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”

Vừa gào khóc vừa phá cửa, cô gái từ từ đuối sức. Cô ấy không biết mình đã bị nhốt bao lâu, thời gian dài không ăn cơm khiến dạ dày bắt đầu co rút, cô ấy kiệt quệ ngã xuống đất, không nhịn được mà rơi nước mắt.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói xa lạ truyền đến: “Tiết kiệm sức đi, ở đây không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô đâu.”

Cô gái hoảng sợ ngẩng đầu nhìn quanh, âm thanh kia như truyền tới từ đỉnh đầu, lại như vang vọng từ trăm bề, cô ấy không phân biệt nổi phương hướng: “Anh là ai? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Cô đoán xem.”

Cô gái bắt đầu suy nghĩ xem ai có thể dùng cách phạm tội này để bắt cóc cô ấy, vì tiền sao? Hay vì điều gì khác? Nhưng càng nghĩ, đầu cô ấy càng đau như búa bổ, hình như có chỗ nào đó không đúng...

Một lát sau, cuối cùng cô ấy cũng biết không đúng chỗ nào: Cô ấy không hề nhớ ra mình là ai!

Hình như cô ấy... mất trí nhớ!

“Tôi không biết... Anh là ai? Tôi là ai? Rốt cuộc anh đã làm gì tôi?”

“Ngay cả mình là ai cô cũng không nhớ đúng không?”

“Tôi... Tôi là... Rốt cuộc tôi là ai?”

Cô gái bắt đầu vỗ đầu mình, nhưng càng đánh vào sau đầu, cơn đau càng dữ dội hơn. Chẳng mấy chốc cô ấy đã chóng mặt, rồi nhanh chóng cảm thấy toàn bộ ý thức của mình dần trở nên mơ hồ.

Không biết qua bao lâu, ý thức của cô ấy đã trở về, nhưng khi tỉnh dậy, cô ấy phát hiện hai tay đã bị trói, dù cô ấy giãy giụa thế nào cũng không tháo được.

Trước mặt để một chai nước suối, xem ra đã có người tới đây lúc cô ấy hôn mê, trói tay cô ấy, còn “tốt bụng” cho cô ấy một chai nước. Cô gái tức giận cầm lấy chai nước ném đi, nhưng cô ấy khát không chịu nổi, chẳng mấy chốc đành tới nhặt lên, khó khăn mở nắp uống nửa chai nước.

Có lẽ nước lạnh khiến cô ấy tỉnh táo hơn hẳn, cô ấy sực nhớ ra tên mình.

Dương Tuyết Phi.

Cô ấy tên Dương Tuyết Phi.

Nhưng ngoại trừ cái tên, cô ấy không nhớ được gì khác.

Cô ấy hít sâu, đứng dậy đến trước cửa, dùng hai tay bị trói đập cửa, dù đập đến mức sưng tấy cũng không dừng lại: “Có ai không? Có ai không!”

Cuối cùng, ngay khi cô ấy sắp kiệt sức, giọng nói xa lạ nọ lại trả lời cô ấy.

“Người mà có thể chạy khỏi đây ấy, cơ thể họ đã tan nát hết, cô cũng muốn thử cảm giác kia sao?”

Cô gái bàng hoàng trợn mắt.

Cô ấy đã nhớ ra, cô ấy nhớ ra rồi!

Có kẻ theo dõi cô ấy, khi cô ấy không biết, hắn đã trốn trong phòng cô ấy. Nhưng hễ cô ấy phát hiện, lại không thấy bóng người nào. Gần đây, cô ấy thường xuyên nghe được tin tức về vụ án đột nhập, hϊếp da^ʍ và chặt xác đáng sợ nhất thành phố C. Chẳng lẽ người đàn ông đã bắt cóc cô ấy chính là tên hung thủ phân xác kia?

Đau đớn trên cơ thể buộc cô ấy phải cúi đầu, cô ấy run rẩy cởϊ qυầи áo ra, phát hiện trên cánh tay, trên đùi mình, chằng chịt vết thương do bị đánh.

Sau cơn run lẩy bẩy, cô ấy tuyệt vọng kêu to.

...

Đêm qua họ thẩm vấn Thẩm Trạch suốt đêm, hắn đã khai ra một chuyện khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.

“Thằng nhóc này rất gian xảo, lúc thì hắn nói có manh mối về hơn mười mạng sống, khi lại nói những nạn nhân khác đã bị hắn đốt đến tro cốt cũng không còn. Bên tôi đã tra xét toàn bộ vụ án phụ nữ mất tích trong mười năm qua, tổng cộng tìm thấy tám trường hợp mất tích có thể liên quan tới hắn, hai vụ trong đó trùng khớp với thi thể được khai quật tại hai địa điểm gây án mà hắn thừa nhận. Trước mắt còn chưa tra ra thi thể trong cống thoát nước kia là ai, pháp y bảo thi thể đó ít nhất đã chết hơn hai năm, có thể bị gϊếŧ ở nơi khác, rồi bị vứt xác vào cống ngầm.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đêm qua hắn đã nhắc tới tên của một người, Trần Giai Vỹ, người công bố bạn gái mình bị tên biếи ŧɦái gϊếŧ người bắt cóc sát hại. Dạo trước không phải đã có phương tiện truyền thông tự do đưa tin về chuyện của cậu ta sao? Vốn dĩ mọi người trên mạng nghi ngờ cậu ta chỉ làm màu, không ai thèm quan tâm cậu ta, nhưng sau đó lại có người đứng ra bảo đó là sự thật. Thẩm Trạch bị bắt, Trần Giai Vỹ tới Cục Cảnh sát báo án, kêu bạn gái mình đã mất tích không rõ tung tích, trước khi mất tích cô ấy nói mình bị biếи ŧɦái theo dõi, hơn nữa tên biếи ŧɦái kia còn ở trong nhà cô ấy, tới khi cậu ta gấp gáp trở về từ thành phố khác thì phát hiện cô ấy đã mất tích. Theo như lời của cậu ta, bạn gái cậu ta tốt nghiệp xong vẫn chưa kiếm được việc làm, luôn ở trong nhà không ra ngoài, cậu ta nghi ngờ cô ấy đã bị gϊếŧ.”

“Đêm qua Thẩm Trạch đã khai, hắn biết bạn gái Trần Giai Vỹ đang ở đâu.”

“Có lẽ hắn chỉ viện cớ để đánh lạc hướng cảnh sát?”

“Ban đầu bọn tôi cũng nghĩ thế, nhưng sáng sớm nay bọn tôi tìm thấy một email trong hộp thư cảnh sát đính kèm một số nội dung trò chuyện. Đó là tin nhắn bạn gái Trần Giai Vỹ gửi cho bạn mình nói mình bị biếи ŧɦái theo dõi, có khả năng không sống được bao lâu, mọi người có thể xem email kia.”

Email không ký tên.

Lịch sử trò chuyện chỉ gồm vài trang ít ỏi, nhưng đủ khiến lòng người run sợ.

Dương Tuyết Phi: Tớ mất ngủ nhiều ngày rồi, tối nào tớ cũng cảm giác như ai đó đang theo dõi mình, nhưng khi giật mình tỉnh dậy lại không thấy gì. Hôm qua tớ phát hiện khăn mặt và bàn chải đánh răng của tớ đã bị người khác dùng, nhưng bạn trai tớ ở bên ngoài, anh ấy sẽ không làm mấy chuyện khiến tớ sợ...

SZ: Tuyết Phi, tớ đề nghị cậu hãy tới gặp bác sĩ tâm lý. Có một căn bệnh gọi là chứng hoang tưởng bị hại, tớ nghĩ có thể gần đây bệnh trầm cảm của cậu nặng hơn...

Dương Tuyết Phi: Tớ chỉ tự kỷ, không phải trầm cảm! Không lâu nữa tớ sẽ ra ngoài làm việc, hơn nữa, hiện tại làm phát sóng trực tiếp cũng có thể kiếm rất nhiều tiền. Tớ đang tập tành đây, bạn trai tớ cũng ủng hộ tớ. Nhưng tớ không dám nói với anh ấy về chuyện bị theo dõi, tớ sợ ảnh hưởng tới công việc của anh ấy, bây giờ chi tiêu của tớ đều do anh ấy lo hết. Nhưng tớ sợ lắm, lỡ tớ bị tên biếи ŧɦái gϊếŧ người theo dõi thì phải làm sao?

Dương Tuyết Phi: Hắn đến đây, hắn thật sự đã tới nhà tớ! Quần áo của tớ, bàn chải đánh răng, khăn mặt, đã bị hắn chạm qua, tớ nghi ngờ đêm qua hắn đã ngủ dưới gầm giường tớ!

SZ: Thật ư? Vậy nếu không tìm được hắn, cậu sẽ gặp nguy hiểm mất, nhanh chóng tìm hắn rồi báo cảnh sát đi!

Dương Tuyết Phi: Cảnh sát không tin tớ đâu, vì tớ không có chứng cứ gì, tớ cũng không dám gọi điện thoại. Tớ sợ ra ngoài, nhưng tớ lại rất sợ hắn tới tìm tớ, phải làm sao đây, tớ có nên nói cho bạn trai tớ không?

SZ: Cậu nói đi, bạn trai cậu sẽ giúp cậu.

Dương Tuyết Phi: Tớ nói với anh ấy rồi, nhưng anh ấy cũng nghĩ bệnh trầm cảm của tớ đã trở nặng, sao ai cũng như vậy hết!

SZ: Cậu còn ở đó không?

SZ: Alo, cậu còn sống không?

...

Bất cứ ai đọc lịch sử trò chuyện này đều sẽ thấy sởn gai ốc, nhất là sau khi biết chi tiết vụ án, điều đó chứng tỏ lời Dương Tuyết Phi nói có thể là thật.

“Bọn tôi đã bắt tay vào điều tra người tên Dương Tuyết Phi, thế nhưng kỳ lạ là hoàn toàn không tìm thấy người này. Lúc sáng chúng tôi còn gọi cho bạn trai cô ấy Trần Giai Vỹ, nhưng cậu ta không nhận.”

Diệp Tiểu Nhu hỏi: “Không tra được địa chỉ email sao?”

“Đã mã hóa, không tra được.” Tiêu Ngũ nhíu mày: “Chuyện này quá kỳ lạ.”

Kỳ lạ trong lời anh ta, có lẽ là việc không tra ra chút gì về người tên Dương Tuyết Phi, kể cả khi tốt nghiệp không đi làm thì chí ít cũng có thể tìm thấy thông tin cơ bản nhất. Dù sao chỉ cần là công dân quốc gia, họ nhất định có thể điều tra thấy manh mối, nhưng tất cả những người trùng tên trùng mà họ lần ra trước mắt, không một ai thuộc trường hợp mất tích của Dương Tuyết Phi.

Dương Viêm hỏi Diệp Tiểu Nhu: “Nhìn ra gì không?”

Diệp Tiểu Nhu đáp: “Người nói chuyện với Dương Tuyết Phi, tên SZ, nếu nghĩ theo chiều hướng xấu, còn có thể là... hắn?”

SZ, Thẩm Trạch*.

*Thẩm Trạch: bính âm Shěn Zé.

Dựa vào lịch sử trò chuyện, người tên SZ lấy thân phận bạn bè tán gẫu với Dương Tuyết Phi. Thử nghĩ xem, nếu bạn phát hiện người nói chuyện phiếm với bạn là kẻ gϊếŧ người đang theo dõi bạn... Điều đó quả thực, nghĩ thôi đã sợ.

Tiêu Ngũ vuốt mặt, hậu quả của việc thức suốt đêm không chỉ nằm ở tính cách dễ nóng nảy, mà mớ râu lún phún trên cằm càng làm nổi bật biệt danh “người đàn ông thô lỗ” của anh ta. Nhưng giọng anh ta vẫn vang dội đầy mạnh mẽ: “Đúng, bọn tôi cũng nghĩ tới điểm ấy nên đã thẩm vấn Thẩm Trạch cả đêm. Kết quả, ngoại trừ câu mình biết cô gái kia ở đâu thì hắn không hề hó hé gì thêm, còn đòi gặp Dương Viêm.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đã dùng hết mọi biện pháp, thằng nhãi này chịu nổi thẩm vấn với cường độ cao liên tục của bọn tôi. Hắn vẫn luôn giữ thái độ thản nhiên mặc kệ tất cả, miệng kín như bưng.”

“Hắn muốn gặp anh nhất định là có mục đích.” Diệp Tiểu Nhu nhìn Dương Viêm: “Nhưng tôi cũng nghĩ không dễ cạy miệng hắn đâu. Anh... muốn thử phương pháp kia không?”

Dương Viêm lắc đầu: “Bây giờ không phải lúc.”

Tiêu Ngũ nghe không hiểu.

Nhưng Dương Viêm biết, Diệp Tiểu Nhu muốn nói đến thôi miên.

Diệp Tiểu Nhu cũng hiểu rõ, muốn thôi miên Thẩm Trạch là một chuyện ít có khả năng, bởi vì thôi miên cần rất nhiều điều kiện khách quan, đầu tiên là người bị thôi miên phải tín nhiệm nhà thôi miên. Nếu thôi miên mà không tin tưởng, thì chỉ thực hiện thôi miên khi nhà thôi miên đủ hiểu về người bị thôi miên, cũng như nhất định phải nắm được nhược điểm của người đó.

Quan trọng hơn, Thẩm Trạch thuộc loại người không dễ bị thôi miên nhất.

Huống hồ, dù thôi miên thành công, pháp luật cũng không chấp nhận lời nói trong lúc thôi miên là bằng chứng. Họ cũng sẽ không dùng phương pháp này với nghi phạm bình thường.

Dương Viêm bảo: “Tôi vừa nói rồi, tôi có thể gặp hắn, nhưng tôi cần một người theo tôi.”

Tiêu Ngũ hỏi: “Anh cần ai? Tôi tìm ngay cho anh.”

Nếu nạn nhân Dương Tuyết Phi này tồn tại thật, vậy chuyện cứu người là vô cùng cấp bách, phải nắm bắt thời gian để làm rõ xem rốt cuộc Thẩm Trạch đang giấu trò quỷ gì.

Một đám cảnh sát, ngày nào cũng bị một kẻ gϊếŧ người dắt mũi lòng vòng, khiến họ phiền muốn chết.

“Không cần đi tìm, người đó đang ở đây.”

Tiêu Ngũ nói: “Tôi ấy hả? Tất nhiên tôi có thể rồi.”

Đúng lúc này, Diệp Tiểu Nhu bỗng tiến lên vài bước đứng cạnh Dương Viêm, mỉm cười nhìn Tiêu Ngũ: “Nếu tôi không tưởng lầm, người anh ấy nói chắc là tôi đấy.”

Tiêu Ngũ: “...”

Ừ nhỉ, không ngờ anh ta lại ảo tưởng như thế!

Họ vẫn vào phòng thẩm vấn kia, điểm khác biệt là, lần trước chỉ hai người, lần này đã có ba người.

Diệp Tiểu Nhu kéo ghế ngồi vào một góc ở phía sau Dương Viêm, tỏ vẻ rất nghiêm túc cầm vở và bút. Cô làm thế vì cô cần giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, nhường đất diễn cho Dương Viêm, mà việc cô cần làm, là phải quan sát.

Nghe được tiếng xích chân kéo trên mặt đất, Diệp Tiểu Nhu ngước mắt nhìn.

Lần trước cô đã thấy Thẩm Trạch, nên đã chuẩn bị tâm lý sẵn.

Nhưng khi Thẩm Trạch bị dẫn vào, đồng tử của cô vẫn co lại.

Nếu ở lần thẩm vấn trước, Thẩm Trạch là một ác ma chui ra từ cống ngầm, thì bây giờ hắn chính là một con quỷ đội lốt người.

“Đàng hoàng vào, ngồi ở bên kia.” Người giám sát quát lớn một tiếng.

Vì lúc Thẩm Trạch tới cửa, hắn chợt dừng bước, đầu tiên hắn bình tĩnh nhìn Dương Viêm rồi lập tức dời mắt sang Diệp Tiểu Nhu ngồi trong góc, hắn híp mắt, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Nếu một con quỷ đội lốt người xâm nhập vào thế giới loài người, vậy nó sẽ mang hình dáng như Thẩm Trạch.

Ắt hẳn do bề ngoài của hắn rất thê thảm, hoặc mùi cơ thể của hắn khiến người khác không thể chịu nổi, nên họ đã cưỡng chế Thẩm Trạch tắm rửa, thay quần áo tù nhân sạch sẽ, thậm chí còn nhanh chóng cạo tóc hắn.

Thẩm Trạch không còn là kẻ ‘ăn xin’, toàn thân bẩn thỉu, không thấy mặt mũi như lần trước. Giờ khắc này, dáng người hắn vẫn gầy gò lom khom, nhưng khuôn mặt đã rõ nét. Theo thuyết nghiên cứu về tội phạm bẩm sinh từ Lombroso, diện mạo Thẩm Trạch có rất nhiều điểm phù hợp với đặc điểm của tội phạm bẩm sinh, ví dụ như trán phẳng, xương trán nhô cao, hốc mắt lõm sâu, cánh tay và ngón tay dài hơn người thường: Atavism* là hiện tượng quan trọng nhất trong thuyết, nó cũng mang tính di truyền, thể chất lẫn tâm lý sẽ khác hẳn người thường, toàn bộ đều được phản ánh trên người hắn.

*Atavism (Sự lại giống): Trong sinh học, atavism là sự sửa đổi cấu trúc sinh học, theo đó một đặc điểm di truyền của tổ tiên xuất hiện trở lại sau khi đã bị mất đi do thay đổi tiến hóa ở các thế hệ trước.

Diện mạo Thẩm Trạch cũng không đáng sợ lắm, thậm chí thoạt trông khuôn mặt hắn cũng có nét ưa nhìn. Nhưng khi hắn khom lưng, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn qua bên này, đã tạo nên ấn tượng đầu tiên khiến Diệp Tiểu Nhu nhớ tới thuyết tội phạm bẩm sinh.

Kẻ biếи ŧɦái tàn nhẫn, có nhân cách chống đối xã hội như vậy, là kiểu người đáng sợ nhất trong xã hội. Mặc dù sớm muộn gì chúng cũng sẽ bị pháp luật trừng trị, nhưng trước đó, khi chúng trốn trong góc tối, quan sát từng nạn nhân tiềm năng, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta ớn lạnh.

Sau khi người giám sát ra ngoài, Thẩm Trạch lập tức nở nụ cười, hắn lên tiếng: “Hôm nay anh còn dẫn theo bạn nhỏ sao, anh Dương.”

Khi nói cụm từ ‘bạn nhỏ’, hắn nhìn Diệp Tiểu Nhu bằng ánh mắt cực kỳ suồng sã, hắn còn đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt ấy vừa ghê tởm vừa đầy suy tính, giống hệt ánh mắt của dã thú lúc quan sát con mồi.