Chương 5: Thèm-co-Thápkha

Lớp 3 – 3, Khu B.

-Buổi gặp mặt hôm nay chúng ta sẽ giải quyết vài vấn đề sau…

Trong lúc chủ nhiệm đang phát biểu.

Một thiếu niên da đen cầm chiến điện thoại đang phát trực tiếp đoạn clip Văn Sinh kéo lết Khạp-co-Thápkha ra sân trường, đưa đến cho thiếu niên hơi beo béo ngồi ở ghế trên, hỏi.

-Này Thèm-co-Thápkha, thằng béo trong clip này có phải em cậu không, sao nhìn giống cậu thế?

-Hử?

Hạng 5 của lớp, hạng 45 của Khu C, S-Human cấp B, Thèm-co-Thápkha tỏ vẻ hơi kinh ngạc, cầm lấy điện thoại xem.

Một giây sau hắn tức thì biến đổi sắc mặt, giận đến nổ phổi quát.

-Ta sẽ gϊếŧ ngươi, tên tạp chủng!

Thèm-co-Thápkha lập tức rời khỏi ghế, bước nhanh ra khỏi phòng trong sự kinh ngạc của mọi người.

Ở những lớp khác trong trường Hoành Thiên.

-Hình như cái này được quay ở trường chúng ta thì phải?

-Hình như cái móc khỉ nữa, đây rõ ràng là quay ở trường của chúng ta!

-…

-Tân binh đánh nhau?

-Thằng tiểu tử tên Văn Sinh thật gan, vậy mà dám thách thức cả gia tộc Thápkha.

-Tụi nó kéo nhau ra sân rồi, mau chạy xuống xem.

-…

-Nghe nói lớp 2 – 3 cũng có một tên mập họ Thápkha.

-Người ta lên lớp 3 – 3 rồi cha ơi, đâu ai ở lại lớp giống ngươi.

-Nếu ta không lầm thì tên béo đang bị đánh là em trai của Thèm-co-ThápKha. Xem ra sắp có chuyện vui để xem.

-Ban Kỷ Luật đâu? Chết hết rồi à?

-Hội Học Sinh sao không xử lý, cứ để tên nhãi Văn Sinh muốn làm gì thì làm?

-…

-Danh tiếng trường Hoành Thiên sau sự kiện này sẽ giảm xuống đáng kể cho mà xem.

-Văn Sinh sao? Tên này được, ta sẽ đến “thăm” hắn thường xuyên để cho hắn biết, ai mới là kẻ đạp ai ở trong ngôi trường này.

-Một tên ngạo mạn. Gia tộc Thápkha chắc chắn sẽ không để người sống đến quá ba ngày.

-Không cần đến gia tộc Thápkha, chúng ta sẽ xử hắn, để hắn kiềm chế cái vẻ ngạo mạn ngu ngốc của mình lại.

-…

Tất cả các học sinh lúc này, dù là người chạy nhanh xuống sân để xem cận cảnh, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới, hay đằng đằng khí thế tìm đến Văn Sinh, thì ánh mắt đều dõi xuống sân trường rộng lớn.

Phòng Hội Học Sinh và Ban Kỷ Luật.

Lee Kang và mọi người còn đang cảm thấy nghiêm trọng với năng lực tấn công nhận thức của Văn Sinh thì đoạn clip phát tán đến điện thoại của họ, làm họ lại có thêm một hồi sầu não.

-Chúng ta nên làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để tên tân sinh này làm màu trước mặt chúng ta?

Một thành viên của Hội Học Sinh trông có vẻ bực tức, gấp gáp hỏi.

Lee Kang thở dài, nhẹ nói.

-Hội trưởng đã gọi cho tôi, muốn tôi nhắc các bạn đừng chạm đến tân sinh Nguyễn Văn Sinh này. Do vậy, chúng ta nên ngồi đây, đợi Hội trưởng quay trở về sẽ cho chúng ta biết rõ nguyên do.

Phó đội trưởng Ban Kỷ Luật, một cô nữ sinh tóc vàng, ngắn, mắt khá nâu, điệu bộ trông rất mạnh mẽ, là dạng người không dễ bị khuất phục, lạnh nhạt nói.

-Đó là đối với Hội Học Sinh các ngươi, còn Ban Kỷ Luật của chúng ta thì không. Tân sinh Văn Sinh này đã vi phạm nội quy, hắn phải bị xử lý theo điều lệ đã được Ban Kỷ Luật ban hành. Và ta sẽ là người bắt hắn gánh chịu hình phạt.

Ngay lập tức, một thành viên nữ của Hội Học Sinh, có lẽ là bạn bè với nữ sinh tóc vàng, vội lên tiếng can ngăn ý định của nữ sinh tóc vàng.

-Claudimie, chẳng lẽ cậu không nhớ chuyện gì đã xảy ra với Isac? Cậu không phải đối thủ của cậu tân sinh đó đâu.

Claudimie cười nhạt, nói.

-Đội trưởng Isac vì không ngờ hắn có năng lực tấn công nhận thức cực hiếm nên mới nhìn vào mắt hắn, để hắn thoải mái sử dụng năng lực của mình. Nhưng bây giờ thì tớ đã biết, tớ không nhìn vào mắt hắn thì hắn sẽ trở nên vô dụng mà thôi.

-Nhưng mà…

Thành viên nữ kia của Hội Học Sinh đang muốn nói thêm thì Lee Kang chợt ngăn lại. Hắn nói.

-Cứ để Ban Kỷ Luật làm những gì họ muốn. Nhưng hãy nhớ kỹ, Hội trưởng Camchell chưa bao giờ làm ra vẻ nghiêm trọng như ngày hôm nay.

Claudimie cười khinh thường.

-Hắn sợ bối cảnh sau lưng của tên tân sinh đó, nhưng ta thì không.

Mạnh mẽ dứt lời, Claudimie quay người, nói với 22 thành viên Ban Kỷ Luật.

-Chúng ta đi.

-Rõ!

23 người lập tức rời khỏi phòng, nhắm thẳng mục tiêu là sân trường bên dưới mà đi nhanh.

-Hừ! Đúng là ngực lớn thì não sẽ nhỏ!

Ở trong phòng, Lee Kang không ngừng mắng đối với hành động ngu dốt của Claudimie.

-Một S-Human cấp A+, lại mang trong người dòng máu gia tộc xếp hạng 7 tại Vùng An Toàn số 15 như Hội trưởng mà còn e dè hắn, cô nghĩ cô là ai mà khẳng định bản thân không e dè?

-Dựa vào sức mạnh của một S-Human cấp A và gia cảnh sau lưng là gia tộc xếp hạng 4 tại Vùng An Toàn số 15?

-Rõ là ngu ngốc. Ngươi rồi sẽ hối hận.

Đến đây, Lee Kang lập tức đưa tay nhấn vào huy hiệu của mình.

-Mở kết giới sân chính.

-Xác nhận danh tính Phó Hội Trưởng, Lee Kang. Kết nối hệ thống thành công. Kết giới sân chính được thiết lập.

...

Sân chính của trường Hoành Thiên.

-Thả em trai của tao ra!

Văn Sinh vừa lột quần áo của Khạp-co-Thápkha, chuẩn bị treo thằng béo này lên cột cờ trường Hoành Thiên để thị chúng thì một giọng quát cực lớn, cực dữ tợn vang lên. Tiếp đó, Thèm-co-Thápkha từ tầng 1 Khu C hùng hổ đi đến.

Theo sau Thèm-co-Thápkha lúc này và cả ở những Khu khác, gần ba mươi thiếu nam, thiếu nữ, toàn bộ đều có gương mặt mang đậm nét không hài lòng với thái độ của Văn Sinh mà đi đến, vây quanh tứ phía của Văn Sinh.

-Trời! Toàn là các đàn anh, đàn chị khóa trên.

-Tất cả đều là cao thủ cấp C, cấp B!

-Chuyện lớn rồi, vị đồng học này thật lợi hại a.

-Quay tiếp, khúc hay đến rồi!

Học sinh đến xem chuyện càng lúc càng đông. Các clip có chủ đề Văn Sinh xuất hiện trên mạng xã hội Tomo càng lúc càng nhiều. Lượt xem trung bình trên một clip đã nhanh chóng chạm mốc trăm ngàn.

-Thằng chó, mày không nghe gì à?

Thấy Văn Sinh không phản ứng, Thèm-co-Thápkha giận dữ, hai tay tức thì xuất hiện hai ngọn lửa phừng phừng.

-Chết đi!

Tay Thèm-co-Thápkha vung lên liên hồi, ba quả cầu lửa có đường kính chừng 20cm phóng mạnh, nhanh về phía Văn Sinh.

Là thành viên của gia tộc Thápkha, gia tọc nổi tiếng thiên về sử dụng sức mạnh lửa. Bản thân lại còn có bằng chứng nhận là S-Human hạng B, nên ngọn lửa của Thèm-co-Thápkha tuyệt đối là cực nóng, hoàn toàn có thể đốt cháy một cái cây ngay lập tức. Văn Sinh nếu trúng đòn này, dưới kết giới và đồng phục phòng hộ, hắn có thể giữ được mạng nhưng sẽ bị phỏng nặng.

-Kết thúc rồi chăng?

-Văn Sinh sẽ làm gì trước đòn tấn công của S-Human cấp B đây?

-Vị tân sinh này chắc chắn sẽ chết thôi, dù sao người ra đòn cũng là đàn anh năm ba, lại còn là S-Human cấp B nữa.

-Thật là ngu quá đi...

-…

Trong những lời bàn tán xôn xao, căng tròn đôi mắt nhìn của mọi người.

Văn Sinh đứng trước ba quả cầu lửa, mà đúng hơn thì chỉ có một quả cầu lửa là nhắm thẳng đến hắn, hai quả cầu lửa còn lại đều chật hướng vì dẫu sao khoảng cách giữa Văn Sinh và Tèm-co-Thápkha cũng lên đến gần 30m, Thèm-co-Thápkha không thể nhắm chính xác được. Hắn dường như chẳng quan tâm đến nó.

Chờ đến khi quả cầu đã đến gần, sức nóng của nó lan tỏa. Văn Sinh mới lập tức xoay người, tay nắm cổ Khạp-co-Thápkha giơ lên, che chắn trước mặt.

-Á AAAAAA!

Một tiếng thét thảm thiết vang lên.

Khạp-co-Thápkha từ trong cơn mê đau đớn đến nỗi bừng tỉnh. Một phần bụng mỡ của hắn đã nhanh chóng trở thành mỡ nướng “thơm lừng”, làm hắn sống không bằng chết, lần nữa ngất lịm.

Bịch.

Văn Sinh buông cơ thể trần chuồng của Khạp-co-Thápkha xuống, dùng một gương mặt lãnh đạm, hờ hững đi về phía của Thèm-co-Thápkha.

-Hay. Một chiêu lấy mỡ chắn lửa rất hay.

-Quá ác rồi, tên béo kia đâu có mặc đồng phục chứ.

-Khẳng định 80% là sắp chết.

-Vị tân sinh này quá mức tàn nhẫn.

Mọi người nhìn hành động độc ác của Văn Sinh mà không khỏi cảm thấy rợn người.

Khạp-co-Thápkha không mặc đồng phục của trường Hoành Thiên, đồng nghĩa hắn không được miễn giảm sát thương khi ở trong kết giới của trường. Do vậy, Khạp-co-Thápkha trúng một đòn vừa rồi của S-Human cấp B và cũng chính là anh trai của mình, hắn không chết thì cũng hấp hối.