Tại trường Hoành Thiên hay hầu hết các trường S-Human trên khắp thế giới. Học sinh sẽ tự quản thúc lẫn nhau và tổ chức mọi thứ, bao giồm cả việc thi đua, với người đứng đầu là Hội Trưởng hội học sinh, người có quyền lực nhất trong trường không chỉ bởi sức mạnh mà còn bởi gia cảnh phía sau lưng.
Hội trường khai giảng.
Sau khi Park Yu Hing có một bài phát biểu tuyệt vời, người người tung hô, vỗ tay ầm ầm cùng những tiếng hú, hét, I Love You. Hội Trưởng hội học sinh, Jason Camchell là một chàng trai tuấn mỹ, tóc vàng, mắt xanh, trông vừa quý tộc lại vừa lịch thiệp với bộ đồng phục trường Hoành Thiên có ba sọc trên vai áo, lần nữa bước lên bục đài.
Camchell nhàn nhã, nói.
-Cảm ơn bài phát biểu rất hay, rất chân thật của bạn Park. Lễ khai giảng đến đây cũng đã kết thúc. Các bạn hãy quay về lớp mình và bắt đầu một năm học mới để chuẩn bị trở thành một S-Human vĩ đại!
-Bộp bộp…
Từng tiếng vỗ tay to lớn vang lên, hơn một nghìn học sinh rời khỏi ghế, theo hàng trở về khối I (tân sinh) ở Khu A, khối II ở Khu B, khối III ở Khu C và khối IV (khối học lại) ở Khu D.
-Hội Trưởng.
Lúc này, một thành viên Ban Kỷ Luật của trường bỗng đi đến nói nhỏ với Camchell.
-Buổi khai giảng hôm nay vắng một tân sinh. Sau khi kiểm tra, chúng tôi đã phát hiện vị tân sinh này đang ngủ ở trên sân thượng khu A. Đội trưởng bảo tôi hỏi Hội Trưởng là chúng ta có nên làm lớn chuyện này để mượn cớ răng đe tân sinh, đưa tân sinh vào nề nếp hay không?
Camchell luôn mang trên người gương mặt thân thiện, nói.
-Tất nhiên. Đây là điều cần thiết để các bạn tân sinh nhận ra rằng, họ đã đến lúc trưởng thành, không còn nhỏ để chơi đùa, muốn làm gì thì làm nữa… mà đợi đã.
Camchell chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng, hỏi gấp.
-Cậu có biết người tân sinh đó tên gì không?
Thành viên Ban Kỷ Luật này vội lấy ra bảng điểm danh, dò từ trên xuống. Chốc lát liền nói.
-Nguyễn Văn Sinh.
-Ôi trời.
Camchell đưa tay lên trán biểu tình không xong, vẻ mặt biến sắc rõ rệt.
Camchell sốt sắng hẳn lên.
-Các cậu đã bắt cậu ấy chưa?
Vị thành viên Ban Kỷ Luật mặc dù rất quái lạ với biểu cảm như là đang lo lắng điều gì đó khủng khϊếp của Hội Trưởng, nhưng hắn vẫn bình tĩnh đáp nhanh.
-Chưa thưa Hội Trưởng. Bất quá Đội trưởng đã tự thân tiến đến sân thượng, hẳn bây giờ đã bắt được hắn.
-Chết tiệt!
Camchell nhíu nặng mày, bật thốt lên hai chữ. Sau đó liền xoay người, chạy nhanh đến sân thượng khu A.
-Hội Trưởng, Hội Trưởng…
Thành viên Ban Kỷ Luật kia cũng chạy theo. Và không chỉ thế, một vài thành viên quan trọng của Hội Học Sinh cũng cấp tốc chạy theo, xem thử rốt cuộc Hội Trưởng vô địch trong mắt họ vì cái gì mà gấp gáp đến như vậy.
Sân thượng khu A.
Đi đến cánh cửa tự động trên sân thượng là một thiếu niên cao 1m77, tóc đen ngắn, da khá xạm, gương mặt thon dài, điển trai, khoác trên người bộ đồng phục trường Hoàng Thiên có ba sọc trắng trên vai. Isac Ruminoho, Đội trưởng Ban Kỷ Luật, học sinh xếp hạng thứ năm trong trường chính là danh tính của thiếu niên.
Rụt!
Cảm ứng người đến, cánh cửa tự động mở. Isac mang theo vẻ mặt tức giận bước thẳng ra ngoài sân thượng.
Đảo nhanh mắt, phát hiện Văn Sinh nằm dài trên chiếc ghế phía trước không khỏi khiến Isac càng thêm giận.
-Trốn lễ khai giảng để đi ngủ, đúng là một thằng nhóc không biết trời cao đất dày. Hừ, thế thì để ta cho ngươi nếm một chút quả đắng để ngươi tự hiểu bản thân mình là ai, nơi đây là đâu.
Isac đưa tay nhấn vào huy hiệu riêng của Ban Kỷ Luật, miệng nói.
-Kết nối hệ thống, mở kết giới tại sân thượng khu A.
Âm thanh từ trong huy hiệu lập tức hồi báo.
-Xác nhận danh tính Isac Ruminoho, đội trưởng Ban Kỷ Luật. Kết nối hệ thống thành công. Kết giới sân thượng khu A được thiết lập.
Âm thanh vừa dứt, một loại sóng vô hình bỗng nhiên xuất hiện, bao trùm toàn bộ sân thượng khu A, bao gồm cả Isac Ruminoho và Văn Sinh.
Isac khẽ cười nhạt.
-Yên tâm. Dưới kết giới, miễn là ngươi vẫn còn mặc trên người bộ đồng phục của trường, ngươi sẽ không chết. Bất quá gãy một vài cái xương là chuyện có khả năng.
Nói rồi, cơ thể Isac chợt như gồng lên một loại lực lượng nào đó, miệng hắn bật thốt.
-Cuồng Phong!
-Vù vù VÙ Ù!
Trong kết giới, gió bắt đầu trỗi dậy, từng ngọn, từng ngọn mạnh mẽ thổi về hướng của Văn Sinh.
Trên đường đi của cơn gió, cây cối nghiêng ngả, đất cát hóa thành bão, bay tán loạn hệt như một cơn gió lốc lớn có khả năng thổi bay cả một căn nhà, ập đến chiếc ghế gỗ nhỏ bé.
-Mất… giấc ngủ.
Bên ngoài bất thường, gió mạnh đẩy chiếc ghế Văn Sinh đang nằm rời chân đi như sắp thổi bay nó lên bầu trời, khiến Văn Sinh không thể không gượng người dậy cùng nét mặt vô cùng tệ.
Văn Sinh nhàn nhạt rời ghế, chiếc ghế trở nên nhẹ đi liền bị cơn gió thổi bay về sau. Trong cơn bão thổi quần áo dán chặt vào cơ thể, hắn đạm nhạt nhìn Isac.
Rập!
Chiếc ghế rơi từ trên sân thượng xuống đất vỡ nát cũng là lúc Văn Sinh bất chợt biến mất. Isac nhìn mà hoảng sợ, đôi mắt mở lớn dù nhìn tới hay nhìn lui, qua trái hay qua phải đều không thể thấy được bóng dáng của Văn Sinh.
Sụp!
Thế rồi trong lúc Isac đang hoang mang, một cánh tay mạnh mẽ bỗng từ sau lưng hắn xông đến, xuyên qua l*иg ngực hắn, nắm lấy trái tim đỏ nặng mùi máu còn đang đập thình thịch… thình thịch của hắn rút ra bên ngoài.
Ọt!
Isac sợ hãi đến cứng đơ người, tay chân bủn rủn, quần ướt nhẹp nhưng cũng không ngăn được miệng hắn trào máu tươi, ý thức dần dần tan biến rồi ngã xuống nền gạch hoa mỹ.
Bất tỉnh.
-Phù…
Gió lớn tan biến, Văn Sinh đứng tại vị trí chiếc ghế gỗ từng tồn tại, nhìn Isac chẳng có lấy một vết xước ngoài một vũng nước tại nơi nằm, hắn thở nhẹ qua chuyện.
-Đây, là cảnh báo cho sự xuất hiện của ta.
Văn Sinh đưa bàn tay mà đáng lẽ nó phải dính đầy máu tươi nhưng lại hoàn toàn sạch sẽ vào túi quần, rời khỏi sân thượng.
-Isac!
Năm phút trôi đi, Jason Camchell chạy đến sân thượng, thấy Isac nằm trên gạch liền cực kỳ lo lắng phóng nhanh đến.
-Hội Trưởng, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chỉ muộn vài giây, bốn nam, hai nữ cũng đã theo sau Camchell chạy đến sân thượng cùng một câu hỏi tò mò nhưng cũng rất quan tâm.
-Isac!
-Đội trưởng!
Rồi ngay khi thấy Isac đang bất tỉnh, tất cả sáu người đều hối hả, chạy đến xem tình hình người bạn sớm chiều của họ.
Camchell sau một lúc khám xét tình trạng của Isac thì vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, ngón tay nhanh chóng nhấn vào huy hiệu Hội Trưởng của bản thân, nói.
-Chuẩn bị một chiếc xe siêu tốc ngoài cổng trường, tôi phải đưa Isac đến bệnh viện NRZ.
Từ trong huy hiệu, âm thanh người nói vang ra.
-Xe sẽ chuẩn bị ngay. Mười giây sau sẽ có mặt ngoài cổng trường.
Nghe cuộc hội thoại giữa hai người, một thiếu nữ da đen, tóc quắng mang theo vẻ cực kỳ lo lắng cho Isac, hỏi.
-Camchell, Isac đã bị gì? Tại sao phải cần đưa cậu ấy đến bệnh viện NRZ? Chẳng lẽ…
Mọi người bên cạnh cũng đều lo lắng, nhìn Camchell chờ đợi câu trả lời mà có lẽ họ cũng đã biết đáp án là gì.
Trường Hoành Thiên có bệnh viện riêng, các bác sỹ, y tá hoạt động trong bệnh viện cũng đều rất chuyên nghiệp. Mọi loại bệnh, mọi loại vết thương học sinh gánh phải trong quá trình luyện tập đều có thể xử lý, chữa khỏi. Nhưng duy nhất có một loại vết thương mà bệnh viện trường Hoành Thiên hay bất cứ bệnh viện nơi nào khác đều không thể trị được ngoài bệnh viện NRZ.
Đó là bệnh liên quan đến ý thức, nhận thức của một người.
Camchell nói nhanh.
-Chuyện này chúng ta sẽ bàn sau. Hiện tại tôi cần phải đưa Isac đến bệnh viện NRZ để nhờ người sốc tỉnh lại ý thức cho cậu ấy càng sớm càng tốt, nếu không cậu ấy sẽ chết.
-Yumina, nhờ cậu báo với hệ thống tắt kết giới.
Sau đó Camchell liền cõng Isac trên lưng, cả hai cùng quay người nhảy từ sân thượng khu A xuống đất.
-Có ai biết chuyện gì đã diễn ra không? Ai là người đã tấn công Isac?
Phó Hội Trưởng, Lee Kang trầm giọng nhìn mọi người hỏi.
Tất cả đều lắc đầu không biết, ngoại trừ thành viên Ban Kỷ Luật kia.
Lee Kang phát hiện ra, vội nhìn thành viên Ban Kỷ Luật hỏi.
-Mác, cậu biết chuyện?
Mác còn hơi bàng hoàng chuyện của Isac, nói.
-Tôi chỉ biết Đội trưởng đi lên đây để bắt một tân sinh trốn giờ khai giảng.
-Bắt tân sinh?
Mọi người đều kinh ngạc.
Thiếu nữ da đen xen lời.
-Kết giới nơi đây đã được thiết lập, nó cho thấy Isac đã chiến đấu với một ai đó. Nếu dựa theo lời Mác, chẳng lẽ Isac đã đánh với một tân sinh và bị hạ gục?
-Không thể nào xảy ra chuyện này được. Ai trong chúng ta cũng rõ Isac mạnh như thế nào, một tân sinh chưa từng được huấn luyện làm sao có thể đánh thắng cậu ấy?
Một nam thành viên của Hội Học Sinh phát biểu.
Yumino sau khi thông báo cho hệ thống tắt kết giới, chợt nói.
-Sao chúng ta không xem camera?
Mọi người lập tức bừng tỉnh.
-Phải. Camera khẳng định đã quay lại tất cả diễn biến.
-Đi. Chúng ta đến phòng an ninh.
Phó Hội Trưởng Lee Kang dẫn đầu, mọi người rời khỏi sân thượng.
Bất quá trên đường đi đến phòng anh ninh, Lee Kang bỗng nhận được một cuộc điện thoại của Hội Trưởng Camchell.
-Hội Trưởng, có việc gì?
Nhét tai nghe vào tai, Lee Kang nhíu mày hỏi.
Ở đầu bên kia của cuộc gọi, Camchell dùng giọng điệu đặc biệt nghiêm trọng nói.
-Thông báo gấp cho mọi thành viên của Hội Học Sinh, tuyệt đối đừng làm bất cứ điều gì đối với tân sinh tên Nguyễn Văn Sinh.
-Tút… tút.
Sau đó liền tắt máy, khiến Lee Kang hoàn toàn ngẩn người.
Làm bạn bên cạnh Camchell đã lâu, ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên Lee Kang thấy Camchell, một người vừa tài năng, mạnh mẽ, lại vừa có danh tiếng không nhỏ trong Vùng An Toàn số 15 nói lời nghiêm trọng.
Nguyễn Văn Sinh, đây là ai? Một tân sinh lại khiến Hội Trưởng trở nên nghiêm trọng? Là gia cảnh phía sau lưng hắn ư?
Lee Kang không biết, nhưng hắn sẽ nghe theo lời Hội Trưởng mà thông báo với mọi người. Tất nhiên, hắn cũng sẽ không quên xem chuyện gì đã xảy ra với Isac, người được đánh giá là kẻ mạnh thứ năm trong ngôi trường.
Chỉ khoảng năm phút sau, phòng an ninh đã trong tầm mắt mọi người.
Nhưng rồi khoảng mười lăm phút sau, cả sáu người Lee Kang đều trở nên im lặng một cách quỷ dị khi vừa xem xong cảnh Isac đυ.ng độ Văn Sinh...