Cùng lúc đó cánh tay phải cũng rơi xuống đất kèm theo tiếng kêu thảm thiết của ông ta.
Mẹ Khương đứng ngoài cửa sắc mặt tái nhợt, điên cuồng chạy ra ngoài, hét lớn: "Quỷ! Có quỷ, cứu tôi với!"
Qủy? Tôi nghiêng cổ.
Cũng đúng, đối với những người dân làng ngu dốt này, thì ma quỷ chính là sự hiểu biết sâu sắc nhất về nỗi kinh hoàng của họ.
Nhưng họ không bao giờ có thể hiểu được rằng tôi so với quỷ thì chính là sự tồn tại tà ác hơn nhiều.
Cây đao gϊếŧ lợn bay ra, cắm chặt xuống đất ngay trước mặt mẹ Khương, chỉ cách một khoảng nhỏ là có thể chém đứt chân bà ta.
Giữa tiếng gào khóc của bà ta, tôi uể oải ngáp một cái: “Tôi đói bụng rồi, ở nhà có gì ăn không?”
Giọng nói của tôi ngọt ngào nhất có thể, điều này thì tôi không thể quên được.
Rốt cuộc thì, chúng tôi đều là thành viên trong một gia đình, nên nếu dọa cho mọi người sợ thì không được tốt lắm.
Trên bàn đầy ắp các món ăn, ba người nhà họ Khương ngồi đối diện tôi với vẻ nơm nớp lo sợ.
Tôi tham lam hít mùi thơm của thịt gà vào bụng, cực kỳ hài lòng: “Thật không ngờ ở nhà lại có món thơm như vậy, thế mà từ trước đến giờ tôi không hề biết.”
Trước đây, Khương Tiểu Đóa chưa bao giờ ăn đồ ăn ngon như vậy.
Khi Khương Đào được 5 tuổi, cha mẹ Khương quyết định sinh thêm một đứa con trai nữa để khi trưởng thành hai anh em có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Không ngờ được vất vả mười tháng, cuối cùng chờ đợi được lại là một bé gái.
Cha Khương lần đầu tiên nhìn thấy Khương Tiểu Đóa, thì ông đã muốn vứt cô ấy đi.
Khi đó, lão già trong thôn đã ngăn cản ông ta lại rồi nói rằng Khương Tiểu Đóa có số phận may mắn, tương lai sẽ là cánh tay đắc lực trợ giúp cho Khương Đào, chính điều này mới có thể bảo vệ được mạng sống của cô ấy.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy có thể hưởng thụ được phúc khí.