Điều kinh hãi, cô không ngờ lại nhận được điện thoại của nàng ta vào ngày lễ Tình Nhân, cô những tưởng cái tên gϊếŧ người hàng loại này đã bị bắt, hoặc sẽ vì sợ hãi mà không còn lảng vảng trong nội thành nữa, ai mà nghĩ nàng ta vẫn nghênh ngang gọi điện cho mình.
"Gần đây em thế nào?"
Cô có thể tưởng tượng ra đối phương đang ở buồng điện thoại công cộng gọi điện cho mình, tay còn mang bao tay da màu đen.
"Cô không sợ tôi báo cảnh sát sao?"
"Tôi tin em sẽ không làm, hai ta có rất nhiều điều cần nói, em không nhớ tôi à?"
"Không nhớ, nếu cô còn quấy rầy tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, cô làm bao nhiêu chuyện xấu? Cô tưởng tôi không biết sao? Toàn bộ thành phố đang truy nã cô." Khi cô nói ra những lời này, lòng bàn tay đã túa đầy mồ hôi, lại dám có ý uy hϊếp một kẻ điên, cô có phải đã chán sống rồi không?
"Aaa~ Tôi đương nhiên biết chứ."
Nhậm Bình Sinh ở đầu dây bên kia bĩu môi, bàn tay, tay nàng ta nghịch dây điện thoại, sau lưng nàng ta có người thúc giục mình cũng cần phải gọi điện thoại, nhưng nàng ta không chút mảy may lo lắng, mà còn bình thản chiếm lấy buồng điện thoại.
"Hôm nay là lễ Tình Nhân."
Nhậm Bình Sinh lái sang chuyện khác, nhưng nàng không muốn thừa nhận bản thân là thành phần bại hoại xã hội cấp độ nguy hiểm đâu.
"Nên là?"
"Tôi nhớ em."
Loại cảm giác này thật kỳ quái, sợ hãi và thẹn thùng đan xen vào nhau, có lẽ vì từng yêu phải tội phạm gϊếŧ người, hơn nữa lại cùng đối phương phát sinh quan hệ, nên có thể lý giải loại tâm tình này, có chút mâu thuânx, lý trí mách bảo cô không thể lại yêu loại phần tử khủng bố này.
"Nhớ là việc của cô, một chút cũng không liên can đến tôi——"
"Mai tôi sẽ đi Mỹ, hôm nay là ngày cuối cùng ở lại đây, em không muốn đến gặp tôi sao?"
"........."
Cô nhất thời cứng họng, không biết nên trả lời thế nào.
Sao mà không nghĩ tới chứ, sau khi nảy sinh tình cảm với nàng, cô chẳng thể yêu thêm một ai nữa, sức hút trên người Nhậm Bình Sinh, rất khó diễn tả bằng lời, cô chỉ có thể biết được, cô sẵn sàng giúp Nhậm Bình Sinh làm bất kỳ chuyện gì, dẫu cho Nhậm Bình Sinh không nói, nhưng chỉ một câu cô cũng khó mà từ chối, giống như bây giờ, cô rõ ràng có cơ hội báo cảnh sát nhưng lại chần chừ không hành động.
Cô thật sự suy sụp.
"Tới thuỷ cung đi, nơi trước kia tôi và em từng đế, tôi ở lối vào chờ em ."
Điện thoại đã cúp.
Chết tiệt. Cô chửi thầm một câu trong đầu, đúng là cô không có cách nào từ chối nàng ta.
*****************************************
Cô không biết làm cách nào mà Nhậm Bình Sinh mua được vé, xét về lý thẻ căn cước của Nhậm Sinh đã bị cảnh sát khoá, nhưng vé vào cửa thuỷ cung thì lại cần thẻ căn cước để mua.
Đến khi chạm mặt, cô không khỏi muốn hỏi chuyện này nhưng lại bị cách ăn mặc hôm nay của Nhậm Bình Sinh lại cho kinh ngạc.
Nhậm Bình Sinh mặc một chiếc áo khoác cashmere màu đem, bên trong là áo len trắng cổ lọ, mái tóc dài cột cao, hai tay còn cầm hai ly trà sữa, nhìn thế nào cũng chẳng giống một tội phạm đang bị truy nã mà giống một người vừa tam làn liền đến thuỷ cung dạo chơi hơn.
Đúng là người đẹp nên mặc gì cũng đẹp, quen biết lâu vậy rồi mà vẫn bị vẻ ngoài của đối phương hấp dẫn, cô thật sự có chút không hiểu nổi mình.
"Hello, đã lâu không gặp."
"Cách xa tôi một chút, giữ khoảng cách 1 mét."
"Thật lạnh lùng nha, rõ là lâu ngày không gặp kia mà."
Nhậm Bình Sinh căn bản không thèm để ý những lời cô nói, một mực đến gần, rất thân mật, tuy rằng cô cao 1m68 nhưng Nhậm Bình Sinh lại cao tận 1m73m, so với cô cao hơn vài centimet, đứng cạnh Nhậm Bình Sinh trông cô như con chim nhỏ nép người vậy.
"Mua cho em này."
Mặc dù lâu vậy rồi nhưng Nhậm Bình Sinh vẫn nhớ rõ cô thích uống cái gì, trí nhớ siêu phàm, hoặc có lẽ chính vì thế, tội phạm nếu tâm tư tỉ mỉ sẽ càng đáng sợ, bởi vì họ luôn hồi tưởng lại họ đã từng làm gì, từng nói gì, làm thế nào mới không để lộ sơ hở, những thông tin này đều thể hiện trong mê cung kí ức trong đầu họ.
Cô nhận ly trà sữa, không biết có nên nói cảm ơn hay không, thấy cô hơi do dự, Nhậm Bình Sinh liền nắm tay cô đi vào thuỷ cung.
Môi trường trong thuỷ cung khá tối, bởi vì có một số cá màu sắc của chúng phải dưới ánh đèn đặc thù mới hiện lên sắc màu rực rỡ vốn có của chúng.
Nhậm Bình Sinh nắm tay cô, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền khiến cô bất giác đỏ mặt, cô từng đặt ra vô số giả thiết. Nếu Nhậm Bình Sinh không phải đang mắc nợ, thì liệu cô có thể cùng đối phương hẹn hò lâu hơn một chút không?
Aaaaa không hợp đâu, cái con người này lỡ như bất ngờ gϊếŧ mình thì sao! Mạng người trong mắt Nhậm Bình Sinh là đồ chơi, nói không chừng, hôm nay hẹn cô ra đây, chính là vì cô đã biết quá nhiều...
Chưa kể dù không còn ai, thì loại người như Nhậm Bình Sinh tuyệt đối không phải là đối tượng để hẹn hò, bạn sẽ không thể biết được nàng ta đang nghĩ cái gì đâu.
"Sao lại dừng." Nhậm Bình Sinh ý thức được việc cô dừng bước, nghi hoặc hỏi.
"Không, không có gì, hôm nay cô hẹn tôi ra đây là có chuyện gì?" Đôi mắt cô nhắm lại, tim đập mạnh, không gì đâu, cùng lắm cảnh sát lại có thêm trường hợp chưa giải quyết, ít nhất thì cô được chết dưới tay người mình thích, dẫu sao cô cũng sẽ không hối hận.
Có lẽ vậy...Cô vẫn chưa xác định bản thân lại nghĩ như vậy đến phút cuối hay không.
Nhậm Bình Sinh nhìn biểu cảm của cô vô phép bật cười ha hả.
"Hahahahaha biểu cảm của em thật buồn cười." Nhậm Bình Sinh vừa cười vừa nói.
"Này, cô一一" Cô cảm thấy như một bị chơi một vố, cảm thấy quê độ và xấu hổ, tức đến mức hộc máu, "Cô có ý gì vậy hả..."
"Không có." Ngay lúc Nhậm Bình Sinh quay đầu lại liền hôn cô một cái, "Đừng lo, tôi chỉ đến để gặp em, đừng nghĩ nhiều như vậy?"
Những lời này rốt ục là thật hay giả, cô không tài nào phân biệt được.
Hai người trông như những cặp đôi bình thường, nắm tay, đi sát vào nhau, bị thu hút bởi những sinh vật biển đáng yêu làm cả hai nhìn nhau mỉm cười, Nhậm Bình Sinh lớn mật vươn tay sờ cái đuối, ai ngờ lại bị nó vẩy nước, rất ít khi thấy Nhậm Bình Sinh xị mặt, điều này khiến cô cười vui đến nỗi quên đi thân phận của Nhậm Bình Sinh.
Thuỷ cung rất lớn, hai người đi vào "Thế giới dưới nước", đúng như tên gọi, toàn bộ không gian nới này đều được làm bằng kính, bên trong có cá heo, rùa biển, còn có cá mập bơi qua nữa, trên trần nhà đều là biển, chỉ có một cái đường hầm cho mọi người đi qua.
Nhậm Bình Sinh nhìn những sinh vật qua lớp kính có chút thất thần.
"Tụi nó giống hệt chúng ta, bất luận đi đến nơi nào, trước sau đều sẽ phải ở trong l*иg, em có nghĩ tụi nó cũng đòi hỏi những thứ như tự do không?
"Có chứ." Cô cảm thấy Nhậm Bình Sinh chắc hẳn là thích nghe đáp án về cái này, "Song, có lẽ tụi nó tự có cho mình một tiêu chuẩn tự do riêng."
"Nghe như triết học của của một vị giáo sư nào đó nói nhỉ." Nhậm Bình Sinh cười nói.
"Tôi chỉ thấy là như vậy, mặc dù Thái Bình Dương rộng lớm, nhưng một số loài có chưa kịp bơi sang đại dương bên kia thì đã chết rồi, cái này chả lẽ không phải là l*иg sắt hay sao?"
"Trên thế giới này làm gì có tự do." Cô bi quan mà nói, "Nhưng nếu có thì nó cũng có giới hạn, giới hạn không gian, giới hạn thời gian, giới hạn tư duy."
"Đúng thật kỳ lạ." Nhậm Bình Sinh nhìn một con cá heo lớn bơi qua, quay đầu lại nhìn cô nói, "Dường như chỉ mỗi em hiểu tôi về phần nào đó."
Giờ phút này giống như thời gian đều yên lặng, cô nhìn vào con ngươi của Nhậm Bình Sinh, trong nháy mắt, cô cảm giác trong mắt Nhậm Bình Sinh toàn sự cô đơn, tựa như xuyên qua lớp da của nàng ta đi thẳng vào trái tim.
"Cả cuộc đời tôi cuối cùng đã tìm được đáp án cho vấn đề này, em có biết khi nào tôi cảm thấy tự do nhất không?"
"Khi, khi nào?"
"Là khi nhìn thấy em." Nhậm Bình Sinh nói.
"Cái này, cái này có hơi..."
Cô cố gắng lý giải logic của Nhậm Bình Sinh nhưng chợt nhận ra bản thân không thể nào lý giải được, dường như có chỗ nào đó không đúng, đồng thời lại hợp lý.
"Không đúng, cô......Cô đừng có gạt tôi!"
"Làm gì có? Tôi nào dám gạt em." Nhậm Bình Sinh nói, "Chỉ khi nhìn thấy em, tôi mới thấy tự do, tôi có thể tưởng tượng, tưởng tưởng tôi và em ở bên nhau bất kỳ lúc nào, không ranh giới."
Phá bỏ không gian, phá bỏ thời gian, phá bỏ tư duy.
Cô có thể lý giải hàm nghĩa mà Nhậm Bình Sinh biểu đạt, cô không thể phủ nhận lời Nhậm Bình Sinh nói tuy có lãng mạn nhưng lại rất có cơ sở.
"Theo tôi nhé."
Nhậm Bình Sinh nắm lấy tay cô, dưới ánh đèn màu lam nhạt, khi đàn cá bơi quanh, cô chỉ thấy bộ dạng Nhậm Bình Sinh mở miệng nói.
Rồi lại nghe được câu————
"Gả cho tôi nhé, Giang Uyển Thư."