Chương 5: Cô chỉ là thế thân

Ông vừa dứt lời, phó giám đốc Trần, Tống Quân và cả Tạ đạo đều sửng sốt, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Nguyễn Yên.

Nguyễn Yên vừa nãy vẫn đang tranh cãi với người khác, giờ chỉ lẳng lặng đứng một chỗ, ánh đèn chiếu lên bờ vai đơn độc của cô, sắc mặt cô tái nhợt, cho dù đầu đã cúi xuống vẫn có thể nhìn thấy nước mắt trong hốc mắt cô.

Trình Thiên Sơn đến gần, xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Nguyễn, con trốn tránh thầy bằng ấy năm, hóa ra đã trở thành diễn viên, tại sao không nói cho thầy biết?"

Nguyễn Yên chớp mắt, cố gắng che đi nước mắt bên trong.

Cô mấp máy môi, cuối cùng nhẹ nhàng nói ra năm chữ: "Con sợ làm thầy mất mặt."

“Sao lại mất mặt chứ? Vừa rồi con diễn rất tốt mà." Trình Thiên Sơn cười nói.

Tạ đạo tiếp lời: "Đúng vậy, diễn rất tốt, không hề giống người mới, linh khí bắn ra bốn phía."

Nói xong, ông không nhịn được hỏi: "Hai người các ngươi, trước đó có quen biết sao?

"Ừm, cô bé này là học sinh thứ hai mà tôi rất muốn thu nhận. Khí chất của cô ấy, đôi tay của cô ấy, trời sinh là để cầm dao mổ…"

Trình Thiên Sơn đừng lại, nhìn lướt qua bàn tay mảnh khảnh đang run rẩy của Nguyễn Yên, an ủi nói: "Bất quá, hiện tại nếu như con đi đóng phim, ở trong bộ phim cũng có thể cầm đao, cũng rất tốt."

Người thứ hai muốn nhận làm đệ tử?

Vậy ai là người đầu tiên?

Ở đây không có ai cẩn thận để ý từng lời nói của Trình lão, bọn họ chỉ nhớ Trình Thiên Sơn đã từng giảng dạy tại trường y khoa hàng đầu trong nước.

Đại học thủ đô đó luôn chỉ chấp nhận 30 học sinh hàng đầu của các tỉnh trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Nguyễn Yên, vậy mà từng học ở đó sao?!

Cô ấy, không phải đã nói cô ấy phải thi đi thi lại hai năm trước khi được nhận vào trường đại học đầu tiên sao?!

Vậy là cô ấy đã bỏ học tại Đại học Thủ đô nổi tiếng và đi thi ngành điện ảnh......

Chết tiệt, chẳng lẽ cô ấy là học bá sao!!!

Nhân viên hậu cần của đoàn quay phim âm thầm mở Douban, lấy tài khoản ăn dưa của cô ra, lén đăng một bài…

Mình đã phát hiện một bí mật rất lớn.

Cảnh quay tiếp theo vẫn sẽ tiếp tục sử dụng bối cảnh này, cảnh này nam diễn viên chính Triệu Hách và Tống Quân sẽ cùng quay, và sẽ không có cảnh của Nguyễn Yên.

Trợ lý nhỏ của Tống Quân nắm chặt lòng bàn tay, nhìn Trình Thiên Sơn và Tạ đạo, hơi mở miệng, còn muốn nói nữa, nhưng lại lập tức bắt gặp ánh mắt đạm bạc của Tống Quân nhìn qua, trợ lý ủy khuất cúi đầu im lặng.

Tống Quân cố nặn ra một nụ cười với Nguyễn Yên: "Trợ lý mới của tôi không hiểu chuyện, không biết giữ mồm giữ miệng. A Yên, cô sẽ không để ý chứ?"

Khuôn mặt Nguyễn Yên vô biểu tình, nói: “Không để ý."

Tạ đạo nhìn họ, gọi: "Tiểu Tống, cô đi chuẩn bị đi, cảnh này sẽ tiếp tục, chúng ta sẽ quay cảnh giữa cô và Nguyễn Yên sau."

Nói cách khác, cảnh tiếp theo sẽ không có mặt Nguyễn Yên.

Trình Thiên Sơn nhướng mày với Nguyễn Yên: "Theo thầy đến phòng đạo cụ không? Để thầy xem những năm nay con đã quên hết bao nhiêu."

Nguyễn Yên ngượng ngùng đi theo sau ông.

Họ đến một studio khác do tổ hậu cần thiết kế.

Những chiếc ghế trắng, tủ trắng và các loại thuốc khác nhau được trưng bày từng cái một trong những tủ kính trong suốt…

Nói chung, chúng được sắp xếp theo cách bố trí của phòng mổ bệnh viện.

Trình Thiên Sơn hơi nheo mắt lại, ông đã nhìn thấy những sai sót ở đây.

Ông hất cằm với Nguyễn Ngôn: “Nói cho thầy biết, sai ở chỗ nào?”

Nguyễn Yên nhìn xung quanh một hồi, sau đó mở miệng và nói: "Túi nhựa in bao bì bên ngoài của dao điện cao tần vẫn chưa được gỡ bỏ; phương tiện điều trị thiếu nước sát trùng; nhãn của nước muối sinh lí vẫn được dán nhãn là 0,9% thay vì 9,0%."

“Còn nữa không?” Trình Thiên Sơn hỏi nàng.

Cô do dự, lắc lắc đầu.

Trần Thiên Sơn nhặt một hộp Vicuronium bromide.

Nó là một loại thuốc hỗ trợ bệnh nhân gây mê toàn thân trong quá trình phẫu thuật

Ông dùng ngón tay gõ hai lần vào ống tiêm: "Bây giờ con đã nhìn chưa?"

Nguyễn Yên suy nghĩ một chút, sau đó mắt cô sáng lên: "Vecuronium bromide là thuốc tiêm tĩnh mạch, cần kim cỡ 6,5-7, mà ống tiêm ở đây là kim cỡ 5,5."

Trình Thiên Sơn cười nói: "Xem ra còn chưa có hoàn toàn quên."

Nguyễn Yên có chút đỏ mặt, cúi đầu kêu một tiếng: "Sư phụ..."

Nhưng mà, vừa nói ra hai chữ này, bầu không khí cứng lại.

Thời gian dường như dần dần quay ngược lại, trở lại bảy năm trước.

Lúc ấy…

Cô mặc chiếc áo khoác trắng mà nhà trường phát cho sinh viên mới khoa y, đi theo sau một nam sinh cao lớn cũng mặc áo khoác trắng, nam sinh nói: "Dẫn em đi gặp sư phụ của anh."

Khi đó cô còn nhỏ, không hiểu sư môn chi gian quy củ, khi gặp Trình Thiên Sơn, cô cũng làm theo, rụt rè gọi Trình Thiên Sơn: "Sư phụ."

Trình Thiên Sơn nhìn cặp nam nữ một cao một thấp trước mặt, cười nói: "Người muốn làm đồ đệ của ta có rất nhiều, đừng tưởng rằng được hắn thích, ta liền sẽ thu các ngươi."

Nguyễn Yên vành tai đỏ rực dưới ánh mặt trời, cô không dám nói lời nào.

Chàng trai cười xoa đầu cô: “Em sợ gì, anh bảo kê cho em mà”.

……

Nguyễn Yên cảm thấy rất muốn khóc.

Nhìn vẻ mặt của cô, Trình Thiên Sơn sao có thể không hiểu cô đang nghĩ gì.

Ông thở dài, chỉ vào hộp vecuronium bromide và nói: "Thầy vẫn luôn muốn nói chuyện với con, Nguyễn Yên."

"Con hãy nhìn hộp vecuronium bromide này đi. Con biết đấy, nó có thể gây mê các giác quan của con người. Khi trải qua phẫu thuật, tất cả đau đớn, hạnh phúc và đau khổ đều sẽ không xuất hiện. Ngay cả khi chúng ta lấy trái tim của bệnh nhân ra và đặt nó lại. Họ đều không biết gì cả. Nhưng, Nguyễn Yên, chúng ta đều biết rằng sự tê liệt chỉ là tạm thời và nỗi đau sau ca phẫu thuật mới là sự giày vò đau đớn nhất."

"Thầy không muốn con bị mắc kẹt trong quá khứ nữa. Mỗi người đều có cách sống của riêng mình. Giáo viên, luật sư, học giả, người bán đồ ăn sáng và người quét đường vào buổi tối đều là những sự tồn tại tuyệt vời và có ý nghĩa, bao gồm cả con - người từng là bác sĩ cầm dao mổ. Trong mọi việc đúng sai không rõ ràng , chỉ cần lương tâm trong sáng, Nguyễn Yên, nếu muốn làm gì thì cứ làm đi, thầy chỉ hi vọng con có thể làm theo trái tim của chính mình. "

Nghe theo trái tim.

Bạn đã thực sự làm được điều đó?

Không, tôi không thể.

Nguyễn Yên nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Trình Thiên Sơn.

Cô sợ, sợ Trình Thiên Sơn nhìn ra được.

Dù là học y vào bảy năm trước hay sau này từ bỏ ngành y để theo đuổi nghệ thuật.

Cô làm tất cả chỉ vì người đó.

Chỉ có người đó mới là chân tâm của cô.

……

Nguyễn Yên mở mắt ra, không cần suy nghĩ, cô nói với Trình Thiên Sơn: "Con hiểu rồi, thầy."

"Hiểu là tốt, đi thôi, đưa thầy đi ăn thử tào phớ nổi tiếng của Hoành Điếm đi.

“Thầy, ở đoàn phim không có tào phớ, phải tìm ở bên ngoài khách sạn mới có, trong đoàn chỉ có hai hộp cơm một món thịt cùng một món chay."

“……”

Hai người nói chuyện ồn ào đi ra ngoài.

Cho đến một lúc lâu, rất lâu, khi này trời đã tối và bầu trời dần chìm trong màn đêm.

Nguyễn Yên đứng một mình trong bóng tối, cô lấy điện thoại di động ra, cô nhìn vào ảnh đại diện của Thẩm Kính, bấm vào đó, các đường nét trên khuôn mặt thẳng thắn của người đàn ông được phóng to.

Cô do dự một lát, gửi cho hắn một tin nhắn: "Nhớ anh."

"Thật sự rất rất nhớ!.”

*

Khi tin nhắn được gửi đến, Thẩm Kính đang ngồi với Cố Triệu Dã.

Người đàn ông này thực sự đã mang "món quà đặc biệt" của mình đến đây.

Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy hai dây dài màu đỏ khi bước vào thì nửa quỳ trên mặt đất gọi "Anh Kính", sau đó cúi đầu cụp mắt xuống và bắt đầu hát một bài hát.

Rõ ràng là một thân thể trơ xương, rất gầy, nhưng ngực lại thật lớn, nửa quỳ như thế này, hai bên ngực đầy đặn kia ở trong góc tối rất quyến rũ.

Khi cô gái nhỏ hát "Khi anh ôm em, điều anh mong chờ lại là khuôn mặt của cô ấy", cô gái nhỏ đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn Thẩm Kính, với sự tức giận và oán hận.

Chỉ với một cái liếc mắt này, Cố Triệu Dã lập tức đẩy Thẩm Kính: "Thế nào, anh Kính, có giống không? Đây là cực phẩm?".

Thẩm Kim sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Cố Triệu Dã : "Có ý gì?".

Cố Triệu Dã vẻ mặt hiểu rõ: “Chị Quân nha, anh không cảm thấy đôi mắt của cô ấy rất giống chị Quân sao?"

Nghe nói là giống Tống Quân, Thẩm Kính không biết vì sao, từ đáy lòng nhẹ nhõm thở ra.

Hắn gạt tàn thuốc, không biểu lộ ra cảm xúc gì nữa.

Vừa mở điện thoại lên, liền phát hiện Nguyễn Yên nhắn tin tới cho hắn."

“Nhớ anh. Thực sự rất rất nhớ!"

A, nhớ đến bao nhiêu?

Nhớ đến cái gì? Nhớ đến chuyện kia?

Hắn đột nhiên siết chặt bàn tay đang cầm điện thoại, quả thực có cảm giác như có một sợi tơ đang cào vào tim mình.

Nguyễn Yên rất ít khi gửi cho hắn những lời ái muội như vậy, nhưng hôm nay, khi cô làm vậy, hắn đã bị hai chữ đó mê hoặc.

Hắn tùy tay trả lười: "Muốn bị ngủ, hửm?"

Gửi xong liền ném điện thoại sang một bên.

Cô gái nhỏ nửa quỳ phía dưới tưởng rằng hắn không nói gì là tiếp nhận mình, liền đứng dậy đi vào lòng anh: "Anh Kính."

Thẩm Kính cười tản mạn.

Một giây kế tiếp, hắn không chút lưu tình đem người đẩy ngã xuống đất: "Nếu Cố Triệu Dã đã nói cô quỳ dưới đất, vậy cô liền ngoan ngoãn quỳ xuống đi."

Nói xong hắn liền đứng dậy phải rời khỏi.

Cố Triệu Dã thầm nghĩ, xong rồi, không biết tại sao lại làm hắn khó chịu.

Vội vàng đuổi theo: "Anh Kính, uống chưa đủ mà, anh đi đâu vậy?"

“Về nhà.”

"Này, thật trùng hợp, chúng ta còn chưa tới biệt thự Lâm Giang của anh Kính. Anh dẫn chúng em về nhà anh uống chút rượu đi?"

Chính vì da mặt dày này mà Cố Triệu Dã luôn giành được sự "sủng ái" của Thẩm Kính trong nhiều năm.

Tục ngữ có câu, nước chảy phụ nữ, vậy Cố Triệu Dã chính là sắt đá.

Thẩm Kính liếc nhìn người phụ nữ trong hộp đêm còn đang nửa quỳ trên mặt đất, cất tiếng cười trầm thấp: "Em còn thấy cô ta giống à?"

Cố Triệu Dã gật gật đầu: “Tất nhiên rồi, không giao giống em đưa làm gì?".

“Đi, hôm nay để cho em xem như thế nào gọi là thật sự giống.”

Thẩm Kính gọi tài xế, cả nhóm hùng hổ lái xe đến biệt thự Lâm Giang.

Lâm Gia biệt thự là Thẩm Kính mới vừa tiến vào công ty thu mua, tiếp giáp với khu rừng lớn nhất của thành phố, nổi bật nhất là màu xanh lá tươi tắn, khỏe mạnh.

Thẩm Kính cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, đã bỏ ra rất nhiều tiền để cấy hàng nghìn cây mận lá du vào khu biệt thự, hàng năm đến tháng tư và tháng năm, khu biệt thự sẽ tràn ngập hương thơm.

Ngồi trong xe, Cố Triệu Dã thở dài, "Em không nhìn ra anh Kính là một người lãng mạn như vậy."

Tuy nhiên, sau khi vào nhà, Cố Triệu Dã cảm thán, đó đâu được gọi là lãng mạn! Bức tường trong nhà của Thẩm Kính được dán đầy ảnh của một người phụ nữ!

Có ảnh cô ấy mặc đồ thể thao, có ảnh cô ấy mặc váy dài, và có ảnh cô ấy mặc đồng phục cử nhân…

Thậm chí còn có một bức ảnh của cô ấy và Tống Quân tại hội nghị ra mắt, Cố Triệu Dã đã nhìn thấy bức ảnh đó trên Internet, nhưng về sau bị Tống Quân gỡ xuống, còn bức ảnh trên tường trước mặt anh ấy, chỉ có người phụ nữ này.

Áo trắng váy đen, dáng đứng xinh xắn hoạt bát, đôi mắt phượng long lanh như dòng nước đang chảy.

Rõ ràng chỉ là bức tranh yên lặng được dán lên tường, lại giống như đang nói với hắn: "Lại đây."

Cố Triệu Đã vỗ vỗ vào trán mình: "Này, nhìn em này, tên khốn này, món quà của em sao có thể gọi là đặc biết, đây mới là tốt nhất! Tốt nhất của tốt nhất, tuyệt vời!"

Thẩm Kính cười một cái, “Biết liền tốt, về sau đừng đưa ta những thứ đồ đáng xấu hổ nhau thế."

Chỉ có Chu Mục Huyền, đứng ở này đó ảnh chụp trước, ý vị thâm trường mà nói một câu: “Tôi lại có cảm giác, cô gái này càng giống chị gái của Tống Quân - Tống Diệp Mi."

Động tác châm thuốc của Thẩm Cẩm dừng lại, kéo môi dưới, lại tiếp tục châm lửa.

Cố Triệu Dã rất ngu ngốc, cùng Chu Mục Huyền cười: “Anh đang nói cái gì vậy, Tống Diệp Mi đã kết hôn với anh họ của anh Kính từ tám trăm năm trước. Theo thâm niên, mọi người nên được gọi là chị dâu. Anh nói vậy đấy là vớ vẩn. Chị ấy biết thì sao?"

Chu Mục Huyền cười cười không nói gì, chắp tay sau lưng đi vòng quanh phòng khách.

Thẩm Kính cũng đi theo ra ngoài.

Chỉ còn Cố Triệu Dã ở lại trong phòng ngắm mỹ nữ. Phụ nữ của của anh Kính, quả nhiên vô cùng xinh đẹp.

Một lát sau, hắn đột nhiên nhíu nhíu mày: "Mẹ kiếp, Huyền Tử chết tiệt, hình như đúng là khá giống, tên kia lại làm mình hoang mang, suy nghĩ linh tinh."

Chu Mục Huyền ra ban công hút thuốc, nhìn thấy một bể cá lớn bên cạnh, nước trong bể sủi bọt, một ít thực vật thủy sinh và đá sỏi nằm rải rác ở đây đó, một con cá lẻ loi ở bên trong bể bơi qua bơi lại, toàn thân phát ra ánh sáng màu xanh.

Chu Mục Huyền cảm thấy thú vị, hỏi hắn: “Vì sao đột nhiên có sở thích nuôi động vật nhỏ vậy?"

Thẩm Kính lười biếng nói: “Nguyễn Yên nuôi nó, còn đặt cả tên cho nó, cậu đoán xem tên là gì?"

“Bao quanh? Nha nha? Ngọc ngọc?” Chu Mục Huyền lấy ra những tên mà các cô gái thường đặt.

Trong mắt Thẩm Kính hàm chứa ý cười: “Đều sai rồi, nó kêu Trương Hiểu Lan.”

“……Ba chữ này???”

Chu Mục Huyền vạn năm băng sơn trên khuôn mặt hiếm khi có một vết nứt.

"Đó là ba từ thường được sử dụng ở nông thôn."

“…… Trương Hiểu Lan là người quen của cô ấy à?”

"Không, cô ấy nói, cô ấy chỉ nghĩ rằng thú cưng cũng nên có tên."

“…… Nuôi cá như thế có vài phần thú vị."

Thẩm Kính có chút đắc ý: "Không đúng, là tôi nuôi."

Trương Hiểu Lan là thú cưng của cô.

Cô là thú cưng của hắn.

Rất tốt.

Thẩm Kính dập tắt điếu thuốc, lộ ra nụ cười mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.

Một lúc sau, Chu Mục Huyền đột nhiên lại nói: "Tôi nhớ ra, khi tôi kiểm tra, chú ba của cậu cũng có điểm kỳ quặc như vậy. Anh ta đặt tên cho thú cưng của mình là Trương Đức Toàn, nó là một con vẹt, thực sự rất thú vị.

Đáy lòng hắn xẹt qua cảm giác khó chịu , Thẩm Kính cười nhạo nói: “Trương Hiểu Lan còn dễ nghe hơn. Trương Đức Toàn, giống tên thái giám vậy."

Chu Mục Huyền cười nhìn hắn.

Hắn nhíu mày: "Đi ngủ đi, ngày mai chúng ta còn có cuộc họp."

Chu Mục Huyền lắc đầu, gọi Cố Triệu Dã ở trong phòng: "Đi thôi."

Cố Triệu Dã hồn vía bay lên mây, hắn bàng hoàng đi ra, trong lòng suy nghĩ linh tinh, đi theo Chu Mục Huyền ra ngoài.

Ngay khi họ rời đi, căn phòng ngay lập tức trống rỗng.

Có lẽ là bởi vì uống rượu, hắn nhìn Nguyễn Ngôn trên tường với vẻ mặt khác thường, lần đầu tiên, hắn nhìn Nguyễn Yên mà không nghĩ tới Tống Diệp Mi.

Tất cả những điều hắn nghĩ đến là hai năm này, mỗi đêm Nguyễn Yên đều cuộn tròn trong lòng hắn, mang theo sự ỷ lại chăm chú nhìn khuôn mặt hắn.

Mẹ kiếp!

Người phụ nữ tâm cơ này!

Quên đi, Tống Quân cũng nói quay bộ phim này rất mệt mỏi, phỏng chừng công việc của bọn họ cũng không dễ dàng.

Thẩm Kính đè đè giữa mày, gửi tin nhắn cho thư ký:

"Đặt vé máy bay đến Hoành Điếm vào sáng mai, tôi sẽ đi thảo thuận một đơn hàng với ông chủ bến cảng."

Tác giả có lời muốn nói:

Chú thích:

Cô gái nhỏ trong hộp đêm hát: “Khi anh ôm em, điều anh mong muốn là khuôn mặt của cô ấy”, từ bài hát “Bông hồng đỏ”.