Edit: Rei
Beta: TrinhTrinh
Năm mới đến cả thôn liền náo nhiệt hẳn lên. Mấy ngày trước giao thừa lục tục bắt đầu có nam nữ trẻ tuổi làm công ở ngoài về thôn. Vương Viễn đến bến cảng liền nhìn thấy chuyến thuyền lui tới đảo mỗi ngày cũng gia tăng, mỗi một chuyến đều ngồi tràn đầy. Buổi tối giao thừa trên quảng trường bày tiệc ngoài trời, mỗi nhà ra hai, ba món ăn, người cả thôn đều đến ăn trên quảng trường. Dụ Phong đem chương trình sắp xếp lúc trước ở trong quân doanh ra, sân khấu liền đặt ở phía tây quảng trường, nơi đó dựng một cái bàn, kéo tấm lụa đỏ, để mấy đứa con gái đứng ở phía trên khiêu vũ ca hát.
Lửa trại đốt trong quảng trường, củi gỗ xếp thành núi nhỏ, là do các tiểu chiến sĩ nhặt được trong rừng cây, không rõ là lấy gỗ gì đốt, ngọn lửa nhảy cao như muốn tới giữa không trung, cháy đến nổ tung, tuôn ra tia lửa lẻ tẻ. Vương Viễn đứng ở hải đăng nhìn ra xa xa, tình cảm phức tạp trong lòng khi nhìn thấy lửa cháy liền thông suốt lại, tại trong ngọn lửa to lớn này dần trở nên an ổn hơn.
Dụ Phong ngồi bên cạnh nướng cho hắn một cái đùi gà, bôi đến đầy dầu, cười nói, “Dì cũng thật nhẫn tâm, ăn tết rồi mà vẫn không thể cùng đi qua chơi, giao thừa đến ông lão trực bến cảng kia đều đi uống rượu, chỉ có em còn phải ở chỗ này thủ vững cương vị. Tôi xem hàng năm Cctv phỏng vấn cái gì bộ đội biên phòng, hẳn là cho em một cái ống kính. Thế nào cũng phải thêm gấp đôi lương.”
Vương Viễn nghe không hiểu, “Cái đống lửa kia thật cao.”
“Cao chứ, tôi nói với bọn họ, nhất định phải đốt mạnh mạnh, sang năm có điềm tốt, chúng tôi từ tối hôm nay đốt cho tới mùng một đầu năm. Hưng hưng thịnh thịnh vượt qua một năm.” Dụ Phong cắn một khối thịt xuống, xem xét bên trong chín chưa, liền với lấy cái dĩa đặt lên đưa tới, “Thừa dịp nóng ăn đi, thịt nướng than không khói đấy, một năm chỉ có một lần thôi.”
Vương Viễn cười hì hì tiếp nhận cái dĩa bắt đầu gặm. Dụ Phong hơn bảy giờ tới, mang theo một con gà một túi nấm, củ cải, cải xanh lung ta lung tung, còn bảo hắn đi tìm chút dầu, lấy một chút than với lưới sắt nướng. Quảng trường bên kia thì ăn chung nồi, bọn họ bên này liền mở tiêu chuẩn cao nhất. Nguyên liệu mật, đường, muối đều có, hiển nhiên là trước đó chuẩn bị xong, tự mình động thủ ăn no mặc ấm.
Xa xa truyền đến tiếng nhạc, bay tới gò cao chỉ còn lại có một chút dư âm. Vương Viễn gặm đến bên miệng đều thoa lên một vòng mật đường, không còn biết trời đất đâu nữa, chỉ biết dùng chân đánh nhịp. Dụ Phong đưa cho hắn tờ giấy ăn, “Nghe cái gì mà hài lòng như thế.”
“Bên kia có âm nhạc, tỉ mỉ nghe liền có thể nghe được.”
Dụ Phong đem điện thoại di động mở ra, dằn vặt nửa ngày mới tìm được sóng nối internet, mà chỗ này tín hiệu lại không tốt lắm, yếu đến rất lợi hại, Dụ Phong đem điện thoại di động thả ở trên bàn bên cạnh cho hắn xem, “Có chút yếu, điều kiện như vậy, chấp nhận một chút.” Vương Viễn không chút nào để ý, cảm thấy được y đặc biệt lợi hại, “Cái này có thể làm TV xem?”
“Đương nhiên có thể. Bằng không tôi mua cái màn hình lớn như thế làm gì nha, phim truyền hình điện ảnh đài truyền hình đều có thể xem. Bất quá chỉ là phải tốn nhiều ít tiền là được rồi. Hình ảnh tạm được, em nếu chê nhỏ lần sau ca mang cho em cái máy vi tính lại đây.”
Vương Viễn lắc đầu, ôm điện thoại di động xem. Bên trong là Tống Tổ Anh hát, vũ đài đặc hiệu rực rỡ, ánh đèn rất lớn, Tống Tổ Anh như minh châu ban ngày cẩm tú huy hoàng, vừa mở miệng Vương Viễn liền nheo mắt lại gật gù đắc ý lắc lư theo. Dụ Phong nhìn mà buồn cười, oán thầm trong lòng, ca ca em đều gặp qua Tống Tổ Anh vài lần, xác thực đẹp đẽ đại khí, nhưng em mới mười tám tuổi lại đi yêu thích ca sĩ già như thế làm gì nha? Vương Viễn không để ý tới y, hừ hừ nửa ngày, nhìn thấy Tống Tổ Anh đi xuống, đổi thành một tiểu minh tinh hắn không nhận biết lên, hắn mới đem điện thoại di động đưa trả cho Dụ Phong, “Phong Ca, cái này là ai?”
Dụ Phong cũng không quen biết, “Chưa từng thấy, có thể là tiểu minh tinh mới nổi đi. Đừng cầm xem nữa, ăn đi. Nguội ăn không ngon. Điện thoại di động thả trên bàn xem.”
Mẹ Vương bưng ít đồ lại đây cho con trai, nhìn thấy Dụ Phong cũng ở, sắc mặt vốn còn có chút bận tâm liền trở nên hoà nhã, “Mới vừa hỏi một vòng nhóm cán bộ Dụ đội trưởng chạy đi nơi nào, thực sự là đã làm phiền cháu, còn phải lo cho A Viễn.”
Dụ Phong không ngần ngại chút nào, “Cháu cũng không thích chỗ nhiều người mới tìm cái chỗ trống chui, không nhiều việc lắm. Ngài ngồi. A Viễn không muốn ngài đi xa lại đây như thế mới để cho ngài ở nhà, kết quả vẫn tới. Ngài cũng ăn chút đi, bên ngoài lạnh, ăn chút nóng hàn khí không dễ dàng tiến vào.”
Mẹ Vương ăn không được đồ nướng, nên cũng không ăn. Đem đồ vật trong tay thả xuống liền trở về. Vương Viễn đưa bà một đoạn đường, lúc trở lại liền thấy Dụ Phong đang thu thập chậu than cùng rác thải. Trên bàn đặt một bát mì nóng trộn thịt vụn thật to. Dụ Phong nói, “Vừa hâm nóng một chút, buổi tối cũng không có ăn món chính, dì vừa vặn đưa mì sợi lại đây em cũng ăn một chút đi.” Vương Viễn cầm bát đưa đôi đũa cho y, “Phong Ca cũng ăn chút, nhà chúng tôi tết đều ăn mì.” Dụ Phong trên tay cầm một túi rác thải không có tay trống, chuyển đầu há mồm, “Không tay.” Vương Viễn liền gắp mì sợi đưa vào miệng y.
Đã muộn lắm rồi. Vương Viễn lấy ra một bộ dây thừng an toàn dự bị cùng với đèn pha, lôi kéo Dụ Phong leo lêи đỉиɦ tháp.
Không được một lúc trong thôn bắt đầu tắt khói lửa, còn phóng pháo hoa thủ công kiểu cũ, không bay được rất cao, ở giữa không trung nổ tung trong nháy mắt liền rơi xuống. Vương Viễn trong tay còn cầm một cái, bên ngoài là bao một ống tròn, phía dưới lộ ra một đoạn sợi bông ngắn ngủn là ngòi nổ, kéo sợi bông ngắn ra là thuốc nổ bay ra ngoài, làm một đường parabol nổ tung một đám tia lửa rất nhỏ màu vàng, nhiều hoa tuyến nhỏ vụn lập loè dần dần rơi biến mất. Dụ Phong nắm tay của hắn, đem kia kíp nổ mở ra, món đồ kia còn có chút sức giật, chấn động đến mức Vương Viễn lui về phía sau một chút, Dụ Phong ôm bờ vai hắn, xem đóa hoa nhỏ kia dần ngã xuống rồi tắt lụi.
“Còn bao lâu nữa mới bật đèn?”
“Hừng đông, mùa đông là bảy giờ, mùa hè là sáu giờ rưỡi.”
Dụ Phong sờ sờ đầu của hắn, “Cực khổ rồi.”
Vương Viễn cười cười không lên tiếng. Dụ Phong nắm tay hắn khoát lên trên tay vịn, nghe âm thanh pháo trúc từ xa truyền tới.
Quá mười hai giờ.
Đầu năm Dụ Phong phải vội vàng chuẩn bị nghênh tiếp một nhóm tiểu chiến sĩ mới. Vương Viễn bồi mẹ cúng tổ tiên, đều là chuyện lớn.
Người trong thôn cúng tổ tiên cũng là hoạt động tập thể, từng nhà bài vị đều được đặt bên trong từ đường, thay phiên đi dập đầu lạy thắp hương tiến cống. Vương Viễn đỡ mẹ đứng trước hủ tro cốt của ông bà cùng cha, cuối người dập đầu đốt nhan, từ bên trong đi ra nhìn thấy con trai cùng con dâu Triệu gia đã trở lại, phụng bồi cha mẹ đang cùng một nhà Lục Phúc nói chuyện. Vợ Lục Phúc dắt con trai nhỏ, đứa bé hơn ba tuổi, đi đường lung lay lắc lư rất đáng yêu. Mẹ Triệu gia còn liên tiếp đùa hắn, đối với con dâu mình nói, “Con xem nhà người ta một chút, cũng nhanh chóng có bầu đi. Sinh cháu cho ta giữ.”
Vợ Lục Phúc lớn lên xinh đẹp, là một người học qua cấp ba, cha cũng là cán bộ thôn. Cô thấy Vương Viễn liền chào hỏi, “A Viễn! Dì! Năm mới vui vẻ.”
Mẹ Vương nhìn thấy trẻ con liền yêu thích, móc một bao lì xì ra, “Tể tể ngoan, năm mới tốt lành.” Đứa bé kia không sợ người lạ, cầm lấy tay của bà liền mυ"ŧ, một đám người lớn nhìn cười. Vợ Lục Phúc nhanh chóng vuốt tay con trai nhỏ ôm bé lên, “Mới nói con ngoan lại đi kéo tay bà mút, ngày đầu tiên năm mới làm vậy là không lễ phép.” Mẹ Vương không trách móc, “Trẻ con đều là như vậy, cháu đừng nói nó. Chờ vợ A Cường sinh bà bà cháu liền cao hứng.”
Mẹ Triệu gia cũng cười, “Bọn họ bận bịu làm công, không muốn sinh, tôi chính là gấp cũng sốt ruột.”
Mẹ Vương hỏi, “Còn trẻ gấp cái gì, thế nào không thấy Trăn Phương?”
Triệu Trăn Phương từ lần trước bắt thuyền cục hàng hải đi sau đó đã không trở lại. Triệu gia vừa bắt đầu huy động toàn thôn đi tìm con gái, lâu không tìm được cũng không ai nguyện ý cả ngày đâm đầu vào trong rừng cây soát, sau đó coi như là mất tích. Mẹ Triệu gia thương tâm rất lâu. Chuyện này vốn không có ai nói, sau đó Triệu Trăn Phương viết một lá thư về nhà báo bình an mới biết con gái đi Quảng Châu. Đứa bé sinh được hay không cũng không biết, địa chỉ trong thư chỉ là một địa chỉ bưu cục, con trai Triệu gia cũng không tìm được em gái. Vốn là nghĩ ăn tết dù sao cũng nên về nhà, không nghĩ tới là không trở về, tức giận đến mẹ Triệu gia buông lời không muốn nhắc tới đứa con gái này nữa.
Kết quả mẹ Vương hỏi tới, mẹ Triệu gia liền đỏ cả vành mắt, “Nuôi không được mà, yêu thương nhiều năm như thế cũng coi như vô ích, một đứa con gái lại tự dưng lớn bụng, đi ra bên ngoài càng thêm mất mặt, ta cũng không muốn quản nó nữa.”
Mẹ Vương khuyên vài câu. Vương Viễn xem sắc mặt Lục Phúc, Lục Phúc hoang mang bối rối nhìn hắn, đến gần rồi thấp giọng nói, “Lão đệ, lần này thật sự cám ơn cậu, nếu không vợ tôi nhất định phải theo tôi nháo lên.”
Vương Viễn ừ một tiếng coi là nghe thấy được.
Lục Phúc trơ mặt ra, lại hỏi, “Cô ấy vẫn tốt chứ? Đã gửi một lần tin về nhà, cũng không gửi tin cho tôi.”
Vương Viễn gần đây nhận được một phong thư từ Triệu Trăn Phương, cô quyết tâm muốn sinh con ra, đã tìm một bệnh viện nhỏ làm kiểm tra một lần, đứa bé rất khỏe mạnh, hai tháng nữa sẽ sinh, thế nhưng cô lo lắng tích góp không đủ tiền đi bệnh viện làm giải phẫu sinh con, thế là hỏi Vương Viễn có thể mượn trước một chút tiền cho cô sinh con hay không. Vương Viễn cũng ngu ngốc gởi cho cô một ngàn đồng tiền. Chuyện này cho Dụ Phong biết sau liền ăn một trận mắng, sau đó liền không có tin tức gì nữa.
Vương Viễn nói, “Cô ấy muốn sinh đứa bé ra.”
Lục Phúc có chút gấp, “Sao có thể sinh ra được? Cô ta lúc đi tôi không phải cho tiền để cho cô ta đi phá thai sao?”
Vương Viễn lạnh lùng nói, “Cô ấy muốn sinh, không liên quan gì tới tôi.”
Lục Phúc ngại với người bên ngoài ở không dám nói cái gì nữa. Hắn muốn Vương Viễn đem tin của Triệu Trăn Phương đưa cho hắn, Vương Viễn cách ngày liền cho hắn.
Chuyện này vốn Vương Viễn cũng không để ở trong lòng, thế nhưng không qua mấy ngày liền xảy ra vấn đề. Vợ Lục Phúc phát hiện phong thư này, tức giận đến đại náo, còn đưa chuyện này đến tai Triệu gia. Vương Viễn không có ở hiện trường cũng là sau đó mới nghe người ta nói, vợ Lục Phúc ôm con trai chạy đến Triệu gia khóc, nói các người nuôi con gái cướp chồng người khác, còn phải chạy đến Quảng Châu sinh con. Lục Phúc là đội tàu, một năm thế nào cũng phải đi Quảng Châu bốn, năm chuyến, vốn là mỗi lần ra biển cô đều lo lắng đề phòng chồng mình có ở bên ngoài ăn vụng hay không, hiện tại đây không phải là ở bên ngoài nuôi con người sao? Muốn sinh ra còn muốn cùng nhau nuôi đứa bé?
Mẹ Triệu gia tìm đến Vương Viễn, cũng mắng, nói hắn không có lòng tốt đem con gái mình đưa đi. Vương Viễn có lý không nói rõ được, mẹ Vương nghe tin chạy tới liền nghe tiếng mẹ Triệu gia sắc bén cay nghiệt mắng cùng vợ Lục Phúc thê thảm khóc gọi. Vương Viễn vẻ mặt ngây ngô đứng ở bên cạnh, ánh mắt căm giận. Mẹ Triệu gia vừa nhìn thất mẹ Vương đến liền khóc, nói đứa con trai của chị đem con gái của tôi hại thảm, con bé hiện giờ một mình ở bên ngoài còn muốn sinh con, tôi làm mẹ cư nhiên cũng không biết, thực sự là làm bậy a. Mẹ Vương khổ khuyên chấp nhận hồi lâu, cuối cùng cũng cứu được con trai mang về.
Mà chuyện này cũng không dứt. Vợ Lục Phúc cùng mẹ Triệu gia mỗi ngày tìm đến Vương Viễn ép hỏi tung tích Triệu Trăn Phương. Vương Viễn bản thân cũng không biết, đối hai người phụ nữ lại phát hỏa không được. Cuối cùng Dụ Phong vừa tiếp xong lính mới đến tìm hắn, nhìn Vương Viễn dở khóc dở cười bị hai người phụ nữ vừa đấm vừa xoa dằn vặt, tình cảnh cũng thật là có hai phần sắc thái hài kịch.
“Các người không thể trách hắn. Chuyện này vốn là tôi làm.” Dụ Phong đem đỡ dậy mẹ Triệu gia, “Không liên quan A Viễn. Trong thư không phải cũng viết ra tên của tôi sao? Các người tìm hắn cũng không có tác dụng, cô ta không muốn bị người khác tìm tới, cho nên không viết địa chỉ chính xác. Tôi vốn không nên can thiệp chuyện này, nhưng khi đó cô ta chạy đến quân doanh bị tiểu chiến sĩ của chúng tôi thấy được, không biết cô ta muốn làm gì cũng chỉ mang tới chỗ tôi để tôi dàn xếp, cho nên các người không tìm được. Buổi tối ngày hôm ấy Lý bí thư không phải mang người đi qua tháp đèn tìm A Viễn sao? Không có ai, cô ta là do tôi an bài thuyền của cục hàng hải đưa đi Quảng Châu.”
Người này mấy câu nói đem sự tình toàn bộ vơ tới trên đầu mình. Hai người phụ nữ kiêng kỵ y là quân nhân, không dám nói cái gì. Quân nhân chính là đại biểu của chính phủ, chính phủ an bài Triệu Trăn Phương, thế nào cũng không có thể đi tìm chính phủ đòi. Mẹ Triệu gia lắp ba lắp bắp nói, “Dụ đội trưởng, nhưng con gái của tôi hiện một mình ở bên ngoài, còn mang theo con trai Lục Phúc, làm sao đây?”
Dụ Phong cười nhạo, “Cô ta cũng thành niên mười tám tuổi, bản thân có quyền tiếp quản cuộc đời của chính mình. Tôi cũng không thể cưỡng bách cô ta phá thai chứ? Nếu như không làm được sẽ tai nạn chết người, vậy thì có thể trái pháp luật a.”
Mẹ Triệu sợ đến không dám nói lời nào. Bà không hiểu cái gì gọi “Có quyền tiếp quản cuộc đời của chính mình”, trong quan niệm của bà, con gái thì là con gái của mình, chưa kết hôn đã mang thai trước nhất định phải phá thai, bà lần đầu tiên nghe nói cưỡng bách phá thai có thể phạm pháp.
Dụ Phong tiếp tục doạ bà, “Vốn là trong thôn có quyền tập thể xử lý, chúng tôi cũng tôn trọng truyền thống cùng tập tục của các người. Nhưng chúng tôi còn phải tôn trọng quyền phụ nữ của đất nước mà, hiến pháp quốc gia nói công dân nhân sinh tự do cùng nhân cách tôn nghiêm không thể bị xâm phạm, sinh dục cũng là phương thức loài người tự mình sinh sôi, thuộc về phạm trù của công dân tự do, chỉ cần cô ta không có trái với chính sách kế hoạch hoá gia đình, cô ta hoàn toàn có quyền sinh con ra. Muốn là cưỡng chế phá thai, đó chính là ngược lại ý nghĩa hiến pháp, lại nói chúng ta cũng phải tôn trọng luật pháp quốc gia đúng không.”
Vợ Lục Phúc bị doạ đến sửng sốt một chút. Vương Viễn đứng ở bên cạnh lại thoáng có ý cười, thậm chí còn có chút kiêu ngạo. Hắn trực giác biết được Dụ Phong là đang đùa giỡn người, coi như nghe không hiểu y nói cái gì, cũng không biết nói có phải thật như vậy hay không, mà tám chín phần mười chắc là không phải đúng đắn gì. Dụ Phong người này nếu không mặc quân trang thoạt nhìn liền cao to uy mãnh, bộ dáng như chiến sĩ của chính nghĩa, nhưng khi nổi tính xấu lên thì không phải người thân cận liền cũng sẽ không biết. Nhìn biểu tình của mẹ Triệu, Vương Viễn chỉ có thể an ủi mình ở trong lòng, ít nhất là làm việc tốt đi.
Đưa mẹ Triệu và vợ Lục Phúc đi, Vương Viễn thở phào nhẹ nhõm. Dụ Phong cười hắn, “Sau này cẩn thận một chút, dù có chuyện gì cũng phải học cách đưa mình đẩy ra ngoài, đừng có cả ngày ngốc ngốc để cho người ta hãm hại, ca lần này cứu được em đừng nghĩ rằng về sau còn cứu được em.”
Vương Viễn bĩu môi, không để ý lắm. Dụ Phong xem dáng dấp kia của hắn mà buồn cười, “Được rồi, nghiêm chỉnh nói chuyện nào, cấp trên có thông báo, năm trước cái hạng mục nhà máy điện đã qua ải xét duyệt, trên đảo qua một thời gian nữa sẽ phải thi công.”
Vương Viễn hỏi, “Sẽ có rất nhiều người từ bên ngoài đến sao?”
Dụ Phong nói, “Đúng, hơn nữa còn có rất nhiều người phải đi.”