Chương 8

Đến tối, sau khi ba mẹ đã trở về tôi cố ý nói mình có một ít thư từ trước kia cần phải thiêu hủy, tôi muốn xem phản ứng của hai người bọn họ. Quả nhiên bọn họ vừa nghe đến từ "đốt" sắc mặt liền lập tức thay đổi, "Cũng không cần thiết phải đốt, đơn giản xé nó đi là được rồi mà con.", sau đó còn muốn vì che đậy sự thật mà giấu nhẹm đi chiếc bật lửa duy nhất trong nhà.

Tôi vẫn chưa nói gì, chỉ trộm quan sát nơi bọn họ giấu chiếc bật lửa kia đi. Đến tối, sau khi bọn họ đã ngủ say tôi lặng lẽ đứng dậy tìm ra nó. Tôi nhón chân đi đến trước giường ba mẹ, ánh trăng xuyên qua bức màn mỏng manh rọi vào phòng, nhàn nhạt rọi lên trên người của bọn họ.

Nghĩ đến sau khi tôi tỉnh lại ở bệnh viện sự ngạc nhiên ban đầu của ba mẹ cũng không phải giả vờ, sau đó hai người vẫn ngày ngày trị liệu cùng với tôi, cẩn thận chăm sóc tôi… Thậm chí khoảng thời gian khi tôi mới vừa tỉnh lại, bởi vì hành động không tiện nên mỗi ngày mẹ đều giúp tôi lau rửa thân thể, vệ sinh tóc tai. Những ngày đầu tôi còn có chút xấu hổ, sau dần lại trở thành thói quen, cho tới bây giờ khi đã về nhà tôi cũng chưa từng tự tắm rửa cho mình, vẫn đều là mẹ giúp tôi làm vệ sinh thân thể.

Cầm bật lửa trên đầu ngón tay, căn bản tôi vẫn không có can đảm ấn xuống. Cho dù bọn họ thật sự đã bị người giấy chiếm lấy thân thể, nhưng cũng giống như ba mẹ ruột thật sự luôn yêu thương tôi. Huống hồ thời điểm xảy ra hỏa hoạn bốn năm trước, khi tôi còn ở trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh bọn họ nếu như thật sự muốn làm hại tôi thì chỉ cần buông bỏ việc trị liệu thôi là được, hiện tại lại không cần thiết làm điều đó với tôi.

Cuối cùng tôi vẫn cầm lấy bật lửa yên lặng rời khỏi phòng bọn họ. Nếu như muốn nghiệm chứng suy nghĩ của tôi, vẫn còn một người thích hợp nữa.

Ngày hôm sau vận khí của tôi vô cùng tốt, trời đầy mây. Tôi giả vờ muốn rời khỏi cửa đi tản bộ, tôi mang theo bật lửa đi đến nhà mẹ Triệu. Nhìn xung quanh trong chốc lát, không có ai đi ngang qua. Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa lớn, cửa không khóa vì thế tôi trực tiếp đi vào sân sau đó hô: "Mẹ Triệu, mẹ có ở nhà không?"

Tôi rất khẩn trương, giọng nói cũng bởi vì thế có chút run rẩy, tôi nhanh chóng ho khan hai tiếng để che đậy.

Mẹ Triệu không lên tiếng trả lời nhưng bà ấy rất nhanh đã mở cửa ra, bà ấy đứng ở cửa mặt không chút thay đổi nhìn tôi.

Đến cũng đã đến rồi, tôi cũng không thể từ bỏ được, tôi cố lấy dũng khí đi về phía trước hai bước: "Mẹ Triệu, ba mẹ con đi ra ngoài rồi. Con không mang theo chìa khóa, con khát nước quá, có thể đến nhà của mẹ uống ly nước không ạ?"

Nếu như là trước đây tôi mới sẽ không khách khí như vậy khi nói chuyện với bà ấy, khi ấy tôi đều sẽ trực tiếp vọt vào nhà ôm lấy ly nước rồi uống.

Mẹ Triệu nhìn thoáng qua nhà của tôi, lòng tôi nghĩ thầm rằng ba mẹ tôi ngàn vạn lần không cần xuất hiện ở nơi bà ấy có thể nhìn thấy. Rất may mẹ Triệu chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó liền nghiêng người để cho tôi đi vào nhà.

Nếu như bà là người giấy nhất định sẽ sợ nước.

Rất nhanh bà ấy đã chuẩn bị xong một ly nước sôi, nhưng lại không trực tiếp đưa cho tôi mà là dùng hai chén trà lớn thay nhau rót qua lại vài lần, mãi cho đến khi độ ấm không sai biệt lắm có thể trực tiếp cầm lấy mới đưa qua ý bảo tôi uống.

Chỉ có điều khi đã đưa tay nhận lấy tôi lại do dự. Tuy rằng mặt bà vẫn lạnh lùng nhưng lại giống như trước đây, vẫn dụng tâm mà chuẩn bị nước nóng cho tôi. Chẳng lẽ thật sự là do tôi đã suy nghĩ nhiều sao? Có thể vài năm này bà đã gặp phải chuyện gì đó không tốt nên cả người mới âm trầm tối tăm đến như vậy… Suy đi nghĩ lại, tôi vẫn là đi đến bên cạnh bà.

Việc đã đến nước này tôi không chấp nhận cho mình suy nghĩ nhiều nữa, huống hồ nếu như mẹ Triệu thật sự không có vấn đề gì thì dù cho có bị hất nước vào người cũng sẽ không bị thương, hơn nữa nước cũng đã sớm nguội rồi. Vì thế lòng tôi thêm khẳng định, tôi giả vờ như dưới chân không đứng vững nên làm đổ ly nước lên người mẹ Triệu.

Bà ấy đương nhiên không kịp phản ứng lại nên đã bị ly nước kia vừa vặn hất trúng, trên mặt đều là nước vẻ mặt cổ quái không nói nên lời, dường như rất khϊếp sợ và hoang mang.

Thấy bà không có việc gì, trong lòng tôi áy náy cực kỳ. Có thể Trần Linh đã nói đúng, tôi đây đã nghi thần nghi quỷ rồi. Còn về phần mẹ Triệu không phải người giấy ngược lại khiến tôi rất vui vẻ, tôi nhanh chóng dùng khăn giúp bà lau đi nước trên người. Nhưng dường như mẹ Triệu không chút nào để ý đến nước vẫn còn trên người mình, bà ấy vô cùng tức giật đoạt lấy khăn muốn kiểm tra trên người tôi liệu có bị nước văng trúng hay không.

Lòng tôi áy náy càng sâu, đang muốn giải thích thì mẹ Triệu đột nhiên phát hiện ra chiếc bật lửa trong tay tôi. Cả người bà đều phát run, khó khăn phát ra từng chữ từ kẽ răng mình: "Con cầm thứ này làm gì!"

Tôi lại không khỏi hoài nghi, mẹ Triệu thoạt nhìn dường như thật sự rất sợ chiếc bật lửa này. Cho dù đã từng trải qua nỗi khiếp sợ rồi cũng không cần phải phản ứng mạnh như vậy đi? Vì thế tôi cố ý đánh bật lửa, giơ ánh lửa nhàn nhạt trong tay lên đưa đến trước mặt bà: "Mẹ Triệu, chiếc bật lửa này làm sao vậy ạ?"

Theo động tác của tôi, cả người mẹ Triệu càng run đến lợi hại. Bà nhiều lần cố vươn tay muốn đoạt đi bật lửa trên tay tôi nhưng rồi lại không dám, chỉ có thể ngây người nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Mà tôi luôn chuyên chú quan sát phản ứng của bà, ngón tay vẫn ấn vào bật lửa đã quên buông ra.

Không biết qua bao lâu, ngón tay cái ấn vào bật lửa của tôi đột nhiên truyền đến một loại cảm giác khác thường. Tôi nhanh chóng buông bật lửa ra nhìn, thấy được một màn khiến cho tôi khó có thể lý giải được…

Ngón tay của tôi, nó đang bị tan chảy.

Mẹ Triệu thấy tôi ngây người liền bật người xông đến một phen đoạt lấy bật lửa trong tay tôi. Bà ấy giống như đã bị bỏng một chút, tùy tay ném chiếc bật lửa đó qua một bên. Bà dùng hai tay bao lấy bàn tay phải của tôi lại, luôn miệng nói: "Không nên nhìn, không nên nhìn, là ảo giác thôi, con hoa mắt rồi."

Càng nói như vậy càng chứng minh bà ấy cũng nhìn thấy được ngón tay đang dần bị tan chảy của tôi. Tôi dùng hết sức lực rút tay mình ra, sau khi nhìn kỹ thì quả nhiên ngón tay cái của tôi đã bị tan chảy hoàn toàn, ngón trỏ thứ hai bị tan chảy một nửa, lập tức thôi sẽ tan chảy hết.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Mẹ Triệu vẫn còn muốn phí công không cho tôi nhìn những ngón tay đã sắp bị tan chảy của mình, bà ấy ngồi xuống đất ôm mặt khóc rống lên. Trong lúc nhất thời, rất nhiều đoạn ký ức quỷ dị mạnh mẽ xuất hiện trong tâm trí tôi.

Ba mẹ tôi khi ở nhà vẫn luôn mặc rất nhiều quần áo, không phải là bởi vì bọn họ sợ lạnh mà là do khí lạnh trong nhà luôn rất lớn —— bởi vì tôi sợ nhiệt;

Cho đến nay đồ ăn của tôi luôn được chuẩn bị riêng, lần đó sau khi ăn đồ ăn mà Trần Linh mang đến liền đau bụng, bởi vì thứ đồ kia không phải thứ mà tôi có thể ăn được;

Tôi không được tắm rửa giống như những người khác, cho nên mẹ mới phải kiên trì giúp tôi chà lau thân thể;

Bác sĩ Vương người luôn làm trị liệu cho tôi, lần đó trong túi hắn có rơi xuống một tấm thiệp mời đến bảo tàng tượng sáp, trên áo khoác luôn đọng lại rất nhiều sáp màu màu sắc rực rỡ, trong rương đựng đồ đều là những công cụ kỳ quái… Tất cả đều minh chứng cho việc hắn căn bản không phải là "bác sĩ" gì đó, mà là một nghệ nhân làm tượng sáp;

Không thể phơi nắng, không thể gặp mưa, không thể đυ.ng vào lửa… Căn bản đều không phải những điều cấm kỵ của ba mẹ tôi, mà là của tôi.

Hóa ra người trong thôn căn bản không phải người giấy gì đó, người có vấn đề thật sự chính là tôi —— Tôi là một bức tượng sáp?

Hốc mắt đột nhiên đau xót, có nước mắt trào ra, không biết là thương tâm hay là do hoảng sợ mà ra. Rất nhanh tôi lại bắt lấy một tia hy vọng —— Tôi sẽ khóc, điều này sẽ nói lên rằng tôi không phải tượng sáp!

Tôi lấy tay muốn lau đi nước mắt của mình, thế nhưng lòng lại chìm xuống đáy.

Thứ rơi xuống căn bản không phải nước mắt của tôi mà là sáp chảy trong suốt có mang theo chút màu trắng đục, rất nhanh đã đọng lại ngay trên đầu ngón tay tôi.

Nước mắt của tôi càng không nhịn được chảy xuống, dần đọng lại trên mặt tôi… cuối cùng hai mắt của tôi đã bị sáp chảy đầy.

(End)