Bởi vì hôm qua Liễn Dịch bị cảm rất nặng, giờ đầu vừa đau vừa nhức nên không thể lái xe về nhà được, chỉ đành vứt xe ở lại bãi đỗ xe trong Viện Nghiên cứu. Cũng vì vậy nên anh thẳng tay cho Thích Sơn Vũ mượn để lát đi đến đảo Khoa học, đỡ phải đi tàu điện chi cho phiền phức.
Thích Sơn Vũ vừa bị Liễn Dịch bắt gặp cảnh cậu và Lý Cẩn cãi nhau nảy lửa, giờ đang chìm trong xấu hổ, chỉ muốn mau chóng lẩn đi chứ không định tiếp nhận ý tốt của Liễu Dịch.
Nhưng cũng không biết ma xui quỷ khiến sao mà sau khi bị đại pháp y Liễu Dịch cười tủm tỉm nhìn trộm một lúc, cậu lại gật đầu đồng ý đi ăn trưa với anh, thuận tiện bàn bạc thêm về tình tiết vụ án.
Về phần cậu thực tập Lý Cẩn đang mặt đỏ tía tai, xấu hổ không thôi kia đã bay biến khỏi phạm vi quan tâm của Liễu Dịch, anh chỉ lấy cái cớ “bảo mật vụ án” cho qua chuyện, để cho người ta ngây ngốc tại chỗ.
Hai mươi phút sau, Thích Sơn Vũ lái chiếc BMW sáng bóng đến trước cửa một quán ăn Quảng Đông cao cấp, sau đó bước xuống xe với Liễu Dịch.
“Tôi không biết cậu ăn gì, nhưng giờ tôi không có hứng ăn lắm, chỉ muốn ăn chút đồ thanh đạm, cậu cố mà ăn cùng.”
Thích Sơ Vũ tỏ vẻ chẳng sao cả mà “ừm” một tiếng, ý bảo cậu cũng chẳng kén ăn gì.
Thực ra cảnh sát Thích là một người không cay không ưa, nhưng vào lúc như thế này thì cậu cũng chẳng quan tâm lắm. Cậu ngồi xuống đối diện Liễu Dịch, cúi gằm đầu nhìn xuống bàn, chỉ ước đồ ăn lên nhanh chút còn kết thúc bữa ăn này, sau đó cậu sẽ nhanh chóng biến mất khỏi mắt đại pháp y Liễu.
“Cho một thịt nguội, một rau xào La Hán, một sườn kho, thêm canh rau dền, cuối cùng là một phần cháo lòng.”
Liễu Dịch lật menu như bay, gọi món một cách làu làu, gọi xong mới ngẩng đầu nhìn “pho tượng” Thích Sơn Vũ xinh đẹp đang ngồi trước mặt.
“Muốn ăn gì nữa không?”
Thích Sơn Vũ lắc đầu, ý là anh thích làm gì cũng được.
Nhìn dáng vẻ như quả cà héo của cảnh sát Thích, Liễu Dịch thầm cảm thấy buồn cười.
Đương nhiên anh biết rõ là đối phương đang ngại muốn chết vì bị anh bắt gặp màn cãi nhau với Lý Cẩn hồi nãy.
Bởi vì Liễu Dịch đến không sớm lắm nên chỉ nghe được nửa đoạn cuối, vậy nên không hề biết đối tượng khiến Thích Sơn Vũ và Lý Cẩn tranh cãi chính là anh. Anh chỉ giữ vững tinh thần của một người hóng chuyện, âm thầm cảm thán thế giới thật là nhỏ, không ngờ cậu thực tập mới đến lại là bạn trai… À, không, nhầm xíu, phải là bạn trai cũ mới đúng, đã thế còn là của cậu cảnh sát trẻ tuổi cộng sự với anh nữa chứ.
Song… Liễu Dịch suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không có gì là kỳ lạ.
Vốn dĩ cái giới này đã rất nhỏ, nhất là những người làm pháp y, đừng nói là có xu hướng tính dục Gay, thậm chí là thích người khác giới cũng có tiếng là khó đi đến được hôn nhân. Người nào mà kết hôn được thì trừ yêu trong ngành ra chính là tìm bạn đời làm cảnh sát hoặc bác sĩ.
Mà tuổi tác của Lý Cẩn và Thích Sơn Vũ lại xấp xỉ nhau, có nhiều mối quan hệ trùng lặp, hơn nữa vẻ ngoài công thụ phân chia rõ ràng, nhìn rất xứng đôi vừa lứa. Vậy nên việc hai người đó là một cặp cũng chẳng có gì phải lấy làm kinh ngạc.
Nghĩ đến đây, Liễu Dịch chợt cảm thấy nuối tiếc.
Nhưng đáng tiếc gu anh không phải kiểu bé thụ nhỏ nhắn đáng yêu, dễ khiến người khác thấy mủi lòng như Lý Cẩn, nếu không với cái vẻ ngoài bóng bẩy, anh tuấn mà tri thức này của anh thì không đời nào thua kẻ thô lỗ, trai thẳng không biết lãng mạn như Thích Sơn Vũ.
Nhưng mà…
Đột nhiên Liễu Dịch mỉm cười.
Cho dù Thích Sơn Vũ đã đi trước anh một bước thì có sao chứ, dù sao bây giờ hai người đều đã cùng một điểm xuất phát, trở về làm hai con cún độc thân rồi.
Liễu Dịch vui vẻ rót trà cho Thích Sơn Vũ, thầm nghĩ quả nhiên là trai tráng tuổi hai mươi, bốc đồng tuổi trẻ, hở tí ra là lại xích mích tranh cãi, không chừa cho nhau chút mặt mũi nào.
Đã thế hai người đã chia tay rồi mà còn cãi nhau xem ai đúng ai sai, là ai nợ ai, nghe ngốc không cơ chứ.
Tuy nhiên Liễu Dịch cũng không có nhu cầu kết bạn tâm giao, cũng không muốn tìm hiểu sâu về mối quan hệ bát nháo giữa hai người, và đương nhiên không có ý định làm bà tơ hồng tư vấn tình cảm đôi trẻ.
Vả lại, khi nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng như muốn đào lỗ chui xuống của cảnh sát Tiểu Thích, Liễu Dịch chợt có chút đồng cảm, cuối cùng ra quyết định vờ như vừa nãy mình không thấy gì, sau đó cũng không nhắc thêm gì về chuyện này trước mặt cậu nữa.
Không lâu sau, đồ ăn đã được đưa lên. Liễu Dịch cười với Thích Sơn Vũ, sau khi ra hiệu cho đối phương động đũa thì múc một bát cháo có mùi thịt lợn thơm phức, tiếp đó chậm rãi ăn từng thìa một.
“Liên quan đến vụ án của Tô Nhuế Nhuế, tôi thực sự có chút phát hiện muốn bàn bạc với cậu.”
Liễu Dịch ăn một thìa cháo, đầu lưỡi có thể cảm nhận được sự sánh mịn của từng hạt cháo, thỏa mãn mà nheo mắt.
Anh nuốt miếng cháo trong miệng xuống rồi chậm rãi nói tiếp: “Tuy nhiên là liên quan đến vết thương trên thi thể cô ấy.”
Mặc dù giọng Liễu Dịch không to lắm, song quán ăn này lại có chút danh tiếng trên mạng, thêm vào đó là đang giờ cơm trưa, trong quán đầy ắp người, vậy nên anh vừa nói xong đã có mấy người ngồi gần đó quay đầu lại nhìn với ánh mắt đầy kinh hoàng khi nghe thấy hai chữ “thi thể”.
“Khụ.”
Liễu Dịch ho khan một tiếng, kéo ghế lại gần, khiến khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại. Anh nhỏ giọng lại, để những gì họ sắp nói không ảnh hưởng đến việc ăn uống của các vị khách khác.