Thành phố Hâm Hải đã vào cuối tháng bảy, vừa mấy tiếng trước có bão nhiệt đới “Anh Tỉ” đi qua khu vực ngoại thành cách đây một trăm ki lô mét. Mặc dù cơn bão không đi thẳng vào thành phố, nhưng mưa giông kèm theo cũng làm cho nửa thành phố chìm trong biển nước.
Hôm nay là thứ bảy, rõ ràng đã hơn bảy giờ sáng nhưng bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước, mây mù phủ kín bầu trời, bầu trời u ám như giờ không phải buổi sáng vậy. Thích Sơn Vũ đứng bên cửa sổ nhìn gió lớn mang theo mưa giông ngoài kia, mưa to gió lớn liên tục đập ầm ầm vào cửa sổ, cậu biết kế hoạch chạy bộ sáng nay của mình tiêu tùng chắc rồi.
Ngay lúc này, điện thoại Thích Sơn Vũ vang lên, cậu nhìn qua số điện thoại rồi lập tức bắt máy.
Người gọi đến là cấp trên trực tiếp của cậu, Thẩm Tuân, chắc chắn là có chuyện gì đó rất gấp nên anh ta mới gọi điện cho cậu vào đúng ngày cuối tuần được nghỉ.
Quả nhiên, đội trưởng Thẩm ở đầu dây bên kia đã nói thẳng tình hình, vội vàng thông báo địa điểm, dặn cậu phải đến ngay lập tức sau đó cúp máy.
Thích Sơn Vũ dùng tốc độ nhanh nhất mà thay quần áo, cất thẻ công tác, rồi cầm theo chiếc ô bền nhất theo, vội vã đi xuống tầng hòa mình vào cùng làn mưa.
Nơi đội trưởng Thẩm thông báo cho cậu có tên là vườn hoa của tiểu khu, nơi đó nằm sát bên khu vực nội thành cũ của thành phố Hâm Hải, cách nhà Thích Sơn Vũ không xa lắm. Nhìn thấy trời mưa to khó mà bắt được xe nên cậu trực tiếp chạy thẳng vào trong mưa to gió dữ.
Hai mươi phút sau, Thích Sơn Vũ đã chạy đến vườn hoa của tiểu khu, giờ người cậu đã ướt như chuột lột.
Mái tóc ngắn được vuốt lên cao của cậu cũng đã không còn được như trước, giờ nó ướt sũng mà xẹp xuống, từng giọt nước cứ rơi lộp độp xuống dưới. Bên trong đôi giày thể thao toàn là bùn lầy, mỗi bước đi đều có thể nghe được tiếng nước bị nén trong đế giày phát ra những âm thanh ọp ẹp.
Vẫn may là chỗ này cũng bị nước ngập lênh láng, nên Thích Sơn Vũ không cần phải lo lắng bộ dạng ướt nhẹp của mình sẽ làm phá hư hiện trường.
Xem trên bản đồ thành phố Hâm Hải thì vườn hoa của tiểu khu nằm ở phía tây thành phố, địa thế ở đây cao hơn chỗ gần biển một chút, nhưng vì là gần khu vực nội thành cũ nên hệ thống nước thải đã cũ, đường ống cũng hư hỏng nhiều làm nhiều nơi tắc nghẽn, năng suất của hệ thống thoát nước cũng không cao, nên giờ nước ở tiểu khu đã ngập qua mu bàn chân.
Thích Sơn Vũ bước thấp bước cao mà đi qua nơi nước đọng, đi vòng qua một khu nhà trọ chín tầng kiểu cũ rồi đi đến góc phía đông nam của tiểu khu.
Chỗ xanh xanh phía trước là hai tòa nhà trọ cũ được xây bằng gạch đỏ, nơi này đã bị dải cách ly bao lấy, mấy người cảnh sát mặc đồng phục đang bận rộn làm việc ở trong dải cách ly, một người đàn ông cao to mặc áo da đen đang đứng ở hành lang giữa hai tòa nhà trọ, người đó đang chống eo, nhíu mày, biểu cảm vô cùng nghiêm túc mà nhìn mọi người làm việc.
“Anh An, có chuyện gì vậy?”
Thích Sơn Vũ lau hết nước mưa đang chảy trên mặt, bước nhanh đến trước mặt người đàn ông mặc áo da kia.
“Phát hiện một đoạn tay gãy ở đó.”
Người đàn ông cao to hất cằm về phía lòng đường đang bị mấy người mặc đồng phục cảnh sát vây quanh.
Người đàn ông cao to mặc đồ da vì đi xe đến nên sạch sẽ, chỉnh tề hơn dáng vẻ chật vật vì mưa của Thích Sơn Vũ nhiều, chỉ là ống quần và phía sau chân có dấu vết bị bùn bắn lên.
Người đàn ông cao to này tên là An Bình Đông, năm nay bốn mươi tuổi, anh ấy cũng giống Thích Sơn Vũ, đều là đội trưởng của một chi đội cảnh sát hình sự ở Cục cảnh sát thành phố Hâm Hải, chỉ là anh ấy đã làm việc rất nhiều năm nên kinh nghiệm phong phú hơn Thích Sơn Vũ nhiều.
Nhìn dáng vẻ cao to, lạnh lùng của anh ấy và cả bề ngoài có chút bất lương, nhưng bình thường An Bình Đông lại nói rất nhiều, không chỉ giỏi nói mà còn rất thích chăm sóc người khác, là kiểu hình tượng anh cả cứ càu nhàu mưa thì phải mang theo ô, trời lạnh thì phải mặc thêm đồ ấm.
Thích Sơn Vũ chỉ mới vào cục cảnh sát này vỏn vẹn ba tháng, anh thường hợp tác hành động với anh ấy, nên khá quen với tính cách của anh ấy. Lúc này nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của anh ấy, không hề giống với vẻ mặt cáu kỉnh bình thường, giờ anh ấy đã hoàn toàn vào trạng thái làm việc, bắt đầu mang dáng vẻ của một cảnh sát hình sự, như vậy là có thể biết được án này không đơn giản rồi.
Thích Sơn Vũ tiến lên trên vài bước, quả nhiên có một chiếc nắp cống ở bên kia đã bị mở ra, bên trong sớm đã tràn đầy nước bùn màu nâu nhạt, và có một cánh tay trắng bệch đang cắm trong đám nước bẩn đó.
Cũng không biết là cánh tay này đã ở trong nước bao lâu rồi, đốt ngón tay đã trương phình, làn da đã biến thành màu xám tro, tái nhợt. Nhìn qua lớp nước bẩn đυ.c ngầu đó, Thích Sơn Vũ có thể nhìn ra được làn da tái nhợt của cánh tay đó có mấy vết thương lốm đốm, dù có ở trong mưa vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối, nó giống hệt như đạo cụ để dọa người trong Halloween.
“Đoạn tay bị đứt ra này là do một gia đình gần đây phát hiện ra.”
An Bình Đông nhìn qua đoạn tay gãy đang nằm trong nước, mở sổ ghi chép ra đọc thông tin người phát hiện đầu tiên.
“Người phát hiện đầu tiên là Lâm Đông, nam, năm mươi sáu tuổi, người bản địa, là công nhân đã nghỉ hưu của một công ty nào đó, nhà số 6, tầng A phòng 405. Sáng sớm tầm sáu giờ thì anh ta xuống tầng lấy báo trong thùng thư, lúc đó trời ngừng mưa tầm một tiếng, anh ta nhìn thấy một con chó hoang đang đào bới bên cống, vừa chạy lên để đuổi nó đi thì phát hiện ra có một đoạn tay gãy ngâm trong nước, sau đó anh ta lập tức báo cảnh sát.”
Thích Sơn Vũ nhìn theo hướng anh ấy chỉ thì nhìn thấy được vị trí thùng thư của nhà số 6, nó nằm ở ngay lối lên cầu thang của nhà số 6.
Bởi vì nhà trọ này có chút cũ kỹ, nên nhà số 6 và số 5 rất gần nhau, nếu như có hai người đồng thời vươn tay ra ngoài cửa sổ thì có thể bắt được tay nhau, ngay cả hành lang mà giờ họ đang đứng cũng rất chật hẹp và u tối.
Mà cái cống có đoạn tay gãy kia thì cách lối lên cầu thang của nhà số 6 chỉ tầm bốn mét.
Thích Sơn Vũ hỏi: “Bình thường chó hoang hay đi đến đây sao?”
“Vườn hoa của tiểu khu có tường vây quanh, nhà lại xây sát nhau, công nhân cũng di chuyển nhiều, môi trường khá là hỗn tạp, vì vậy nên thường có chó mèo hoang đi vào trong tiểu khu để kiếm ăn.”
An Đông Bình chỉ vào cống nước kia: “Căn cứ vào lời của người phát hiện đầu tiên thì vì chó mèo hoang vùng xung quanh thường đến bới rác, làm cho hành lang trở nên bẩn thỉu nên nếu anh ta nhìn thấy thì thường đuổi chúng đi.”
Thích Sơn Vũ gật đầu một cái, sau đó nhíu chặt mày rồi nhìn chằm chằm vào đoạn tay bị trương phình đang ngâm trong nước bẩn.