Ngả Mễ chủ động trong tìиɧ ɖu͙© quả thật có thể làm hắn thỏa mãn, dã tâm của cô ta hắn nắm giữ rất rõ ràng, nếu cô ta không làm cho hắn hứng thú trong tìиɧ ɖu͙©, hắn sẽ phá hư ý tưởng buồn cười trong đầu cô ta làm cho cô ta hiểu được vọng tưởng của cô ta vĩnh viễn cũng không có khả năng đạt được.
“Phàm em đã ướt rồi……” Giọng nói ngọt ngào giống như Thương Ly Yên của Ngả Mễ vang lên làm cho trong đầu Tĩnh Phi Phàm hiện lên hình bóng xinh đẹp của Thương Ly Yên.
Ánh mắt hắn vẫn như cũ không đổi, tài nịnh nói “Tự mình leo lên”
Ngả Mễ đã được cho phép vui vô cùng, một tay cầm nam căn to lớn của hắn, một tay mở ra hoa tâm đã ướt đẫm xuân triều của chính mình, nhắm ngay tâm điểm không kịp chờ đợi ngồi lên.
Tĩnh Phi Phàm phân thân đã bị cô ta mυ"ŧ qua hơn nữa hành động của cô ta có chút thô lỗ làm cho chân mày hắn hơi nhíu nhíu một chút.
Đung đưa vô số lần, Ngả mễ đã bị nam căn của hắn tràn đầy bên trong, cô ta không thể khống chế được hành động. “Phàm…….Của anh thật to lớn……Anh làm cho em rất thoải mái……” Cô ta vặn eo lắc mông, tự xoa nắn nhũ hoa của chính mình, ánh mắt xinh đẹp nhìn hắn, khát vọng được hắn vuốt ve.
Tĩnh Phi Phàm thờ ơ lạnh nhạt, đẩy mạnh vào nam căn chưa được thỏa mãn du͙© vọиɠ nhưng đối với cô ta đột nhiên lại không có sức.
“Thôi!Em nên đi đi”
Ngả mễ sửng sốt một chút, thân thể hai người vẫn còn kết hợp với nhau, thế nhưng hắn lại có thể nói ra những từ như vậy làm cho cô ta cảm thấy kinh hoàng.
“Phàm, em còn chưa làm cho anh thoải mái, em……”
Cô ta cố gắng đẩy ra đút vào nam căn của hắn nhưng không bao lâu hai tay hắn đã đặt ở trên eo cô ta, đem cô ta nhấc xuống làm cho cô ta rời khỏi thân thể của hắn.
Đột nhiên hạ thân trống rỗng làm cho cô ta thật khó chịu, hoa tâm của cô ta vẫn còn co rút mãnh liệt chứng minh du͙© vọиɠ của cô ta tràn trề.
“Đi ra ngoài.” Ánh mắt của hắn mang theo sự quyền uy không thể coi thường.
Ngả Mễ nũng nịu “Không muốn……Em không muốn đi……Em không muốn……”
Giọng nói của cô ta làm cho trái tim hắn mềm nhũn nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt cô ta lại làm cho hắn khôi phục lại sự lạnh lùng không thể phản bác.
“Cô muốn tôi đem cô cả người ném ra ngoài sao?” Hắn nhìn cô ta, ánh mắt tả ác làm cho người khác sợ hãi.
Ngả Mễ giật mình, nhìn hắn tràn đầy sợ hãi “Em……Em lập tức đi……”
“Cút ra ngoài ngay lập tức.”
Sự nhẫn nại của hắn đã tới cực hạn. Hắn đứng lên không quan tâm toàn thân trần trụi cùng với nam căn thẳng đứng, mở cửa, đem cô ta cùng với quần áo ném ra ngoài. Cuối cùng nặng nề đóng cửa phòng lại.
Thương Ly Yên xấu hổ nhìn, không thể tin được nhìn người phụ nữ trần trụi trước mặt chật vật tìm quần áo trên hành lang, cô thật sự thông cảm với cô ta.
Tối nay Tĩnh Phi Phàm mang về nhà một nữ nhân rất ồn ào, vẫn âm thanh rêи ɾỉ hại cô không thể ngủ được. Hơn nữa âm thanh này rất giống cô càng làm cho cô tò mò, người phụ nữ này cuối cùng là loại phụ nữ nào.
Cô mang một cái ghế ra ngồi ở hành lang chờ xem kịch vui. Mặc dù nghe thấy những âm thanh dâʍ đãиɠ từ trong phòng hắn truyền ra không dễ chịu nhưng thấy người phụ nữ này bị ném ra ngoài cũng đáng giá.
Hắn đối với phụ nữ rõ ràng chính là sau khi thỏa mãn nhu cầu thì ném bỏ, tại sao vẫn còn có nhiều phụ nữ muốn dính lấy hắn, cũng không có gì ngạc nhiên khi hắn kiêu ngạo đến như vậy, nói đi nói lại, đều là những người phụ nữ không có đầu óc này làm hư hắn.
Cô đối với hắn có ghét bỏ, chính là không thích hắn đem phụ nữ về nhà. Còn nữa, không quan tâm cô có nhà hay không đều tùy tiện trình diễn, cũng không quan tâm cô nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào.
“Cô là ai? Cô đang nhìn cái gì?” Ngả mễ quần áo xốc xếch thấy cô ngồi trong góc khuất ngoài cửa phòng, kinh ngạc la to, đem một bụng tức giận trút lên cô.
Thương Ly Yên biết cô ta xấu hổ không muốn cùng cô ta so đo, dù sao kịch hay cũng xem xong rồi, cô cũng đã thấy được bộ dáng Ngả Mễ, cô nhún nhún vai định đem cái ghế cầm trở về phòng.
Ngả Mễ đi tới kéo tay của cô “Tại sao cô lại ở chỗ này? Cô cũng là phụ nữ của Phàm.”
“Tôi không phải phụ nữ cũa hắn.” Thương Ly Yên tức giận nói.
Ngả Mễ nhìn cô “Giọng nói của cô……..”
“Tôi biết, giọng nói của chúng ta rất giống nhau!” Cô trợn mắt.
“Cô ở đây?”
“Cô không nhìn thấy tôi đem ghế vào trong phòng sao, Tất nhiên tôi ở đây.”
Ngả Mễ sửng sốt năm giây, đột nhiên la to một tiếng “A…….”
Thương Ly Yên vội vàng che hai lỗ tai, màng nhĩ của cô sắp bị tiếng hét làm hư.
Tĩnh Phi Phàm ở trong phòng nghe thấy âm thanh, mặc quần ngủ liền đi ra “Cô còn chưa đi.”
“Cô ta…….Cô ta là ai? Phàm, tại sao cô ta lại ở đây?”
“Không liên quan đến chuyện của cô.” Tĩnh Phi Phàm chân mày rối rắm “Tôi cho cô một phút rời đi ngay lập tức, nếu không ngày mai cô tuyệt đối sẽ thân bại danh liệt!”
Ngả Mễ vừa nghe, mặt trắng bệch, cô ta nhìn Tĩnh Phi Phàm lại nhìn Thương Ly Yên “Em hiểu rồi……Anh đem em làm thế thân của cô ta…….Hai người ……”
“Câm mồm”
Tĩnh Phi Phàm lập tức cầm lấy cánh tay Ngả Mễ, thô lỗ bóp chặt làm đau cô ta, không để ý đến cô ta giãy dụa kêu khóc, đem cô ta kéo thẳng xuống dưới đầu.
“Về sau đừng để cho tôi gặp được cô!” Tĩnh Phi Phàm sắc mặt xanh mét.
Ngả Mễ nhìn hắn lại quay đầu nhìn Thương Ly Yên đang đứng xem trước cửa phòng, cô ta cố ý nói to: “Em hiểu rồi, Anh thích cô ta, anh yêu một đứa trẻ miệng còn hôi sữa.”
“Câm mồm!”
Hắn hét lớn một tiếng, không thương tiếc đẩy cô ta ra cửa chính làm cho cô ta ngã lăn ra rồi đem cửa đóng lại, thay đổi mật mã bảo vệ làm cho cô ta không vào được nữa.
Tĩnh Phi Phàm đi vào phòng khách, sau khi lên lầu hai Thương Ly Yên vẫn còn nhìn hắn.
“Còn đứng nhìn? Đi ngủ!” Hắn lạnh giọng ra lệnh.
Ánh mắt cô nhìn hắn làm cho hắn toàn thân không được tự nhiên, không thể thích ứng, giống như trách cứ hắn quá vô tình.
Thương Ly Yên trong lòng đầy nghi vấn nhưng nhìn tròng mắt hắn giống như muốn ăn thịt người ta làm cô không dám hỏi.
Cô ngoan ngoãn đóng cửa phòng lại cũng giống như đóng lại những đáp án chưa biết.
Thương Ly Yên bắt đầu âm thầm quan sát, cô phát hiện những người phụ nữ Tĩnh Phi Phàm đem về đều có bóng dáng giống như cô—không! Cô nói sai rồi, phải nói là có bóng dáng giống như mẹ cô.
Từ khi Ngả Mễ trước khi bị đuổi ra khỏi nhà nói to Tĩnh Phi Phàm thích cô thì cô lập túc hiểu, không phải Tĩnh Phi Phàm thích cô, người hắn thích phải là người mẹ đã qua đời của cô.
Tình cảm của Tĩnh Phi Phàm đối với mẹ cô thắm thiết sâu ngặng như vậy, si tình khó quên, làm cho trong lòng cô rất phức tạp.
Cô thật hối hận khi cùng hai bạn tốt thực hiện kế hoạch tranh tài dụ dỗ đàn ông, mặc dù ngay lúc đó cô rất tự tin nhưng theo như cô quan sát trong suốt kỳ nghĩ hè, cô phát hiện mình quá tự tin rồi.
Bên cạnh Tĩnh Phi Phàm lúc nào cũng có người đẹp vây quanh, muốn dạng phụ nữ nào đều có, hơn nữa đi cùng hắn nhìn hết sức xứng đôi, nam thanh nữ tú làm cô cảm thấy có chút tự ti.
Muốn dụ dỗ hắn……thật là khó!
Hơn nữa dụ dỗ được rồi bỏ rơi lại càng khó hơn!
Những người phụ nữ của Tĩnh Phi Phàm rất đẹp, không giống như cô, những người con trai muốn kết thân với cô đều rất xấu, không cách nào tiếp nhận, đương nhiên là không sánh bằng hắn.
Những người phụ nữ bên cạnh Tĩnh Phi Phàm cũng đều rất thành thục, cơ thể nóng bỏng, hơn nữa tuổi cùng với vẻ bề ngoài tương đương nhau làm cho cô có chút áp lực.
Cô không muốn là người dụ dỗ được cuối cùng trong cuộc tranh tài với hai người bạn thân, cho nên, cô bắt đầu ăn mặc nghiêm túc, mà giữa tháng tám trời cực nóng, cô không ngốc đến nỗi đi ra ngoài để cho mình bị cảm nắng, cô lực chọn mua đồ qua mạng, một bên ngồi trước điều hòa, một bên ngồi xem các ưu khuyết điểm của hàng hóa trên mạng, cô cũng sẽ chú ý hỏi và trả lời với người bán hàng thông qua những đánh giá của người tiêu dùng trên mạng, sau khi tham khảo tất cả……Cô lựa chọn hàng hóa muốn mua rồi chọn gửi hàng thông qua cửa hàng tiện lợi hay đưa hàng đến nhà rồi mới trả tiển, dù sao mua hàng trên mạng rủi ro rất lớn, giống như gửi tiền thanh toán xong không lấy được hàng hóa, thật sự là phải cẩn thận.