Quyển 1 - Chương 4: Mẹ Rồng Đen nam nuôi con nhỏ

Tô Tinh bay xuyên qua rừng rậm, tiếng gầm của Hắc Long, tiếng kêu của chim thú trong rừng đều làm bé thêm kích động, trong lòng tràn đầy cảm xúc muốn lập tức làm chuyện lớn.

Ví dụ như…..săn mồi!

Mẹ bé ngày ngày đi săn, làm sao bé có thể chỉ ăn hoa quả trong hang được?

Ác long nên ăn thịt!

Tuy nhiên, thịt sói lần trước quá khó ăn đến nổi bây giờ nghĩ lại Tô Tinh vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Phải chọn một con thú khác.

Đôi mắt Tô Tinh quét qua khu rừng rậm, tìm kiếm con mồi.

Chẳng mấy chốc, ánh mắt bé tập trung vào một nhóm thú cổ dài.

Những con thú này có chiếc cổ cực dài và cao như một cái cây, thoạt nhìn chúng là loài động vật ăn cỏ điển hình.

Nói chung, thịt của động vật ăn cỏ có kết cấu và mùi vị ngon hơn thịt của động vật ăn thịt.

Liền quyết định chọn nó!

Bé Tô Tinh máu nóng lao xuống chuẩn bị vồ lấy một con thú cổ dài.

Tô Tinh nhanh đến mức con rồng đen đi theo phía sau còn chưa kịp phản ứng.

Hắc Long nhìn xuống, thấy quả cầu lông màu vàng sáng đang ríu rít lao về phía những con thú cổ dài.

Nó giật mình nhanh chóng lao xuống theo.

Những con thú cổ dài vốn đang trong rừng cây bị một con rồng đen lao xuống từ không trung doạ sợ, chúng kinh hoảng chạy tứ tung, không có thời gian chú ý đến xung quanh.

Lúc này, một quả cầu lông từ trên trời đáp xuống, đàn thú cổ dài chạy loạn không chú ý, trực tiếp va vào nó.

“Chϊếp---“

Tô Tinh bị đυ.ng ngã tại chổ, bịch một tiếng ngã xuống đất.

May mắn thay, dù nóng vội nhưng bé vẫn phần nào ý thức và biết rằng mình nên bắt đầu săn nhưng con già, yếu, bệnh, tật.

Mục tiêu bé chọn là con nhỏ nhất trong đàn cổ dài, lúc này mới không đến mức đương trường lật ngang ngủm.

Nhưng con thú non chưa cao bằng nửa cái cây đã làm Tô Tinh ăn đủ.

Ôi, đau quá má ơi…

Tô Tinh nghi ngờ mình bị đυ.ng đến bất tỉnh, chấn động não, bé loạng choạng từ trên mặt đất đứng dậy, chỉ thấy trước mắt tối sầm, một cái móng vuốt giẫm trên đầu mình.

Tô Tinh sửng sốt: “Pi pi…”

Hắc Long lao xuống, cắn vào cổ con thú cổ dài rồi ném nó sang một bên.

“Grừuuuuu”

Hắc Long bảo vệ Tô Tinh, lớp vảy trên người như gai nhọn dựng thẳng đứng, ngọn lửa màu xanh trong cổ họng ngưng tụ, phát ra tiếng gầm gừ đầy phẩn nộ, uy hϊếp mười phần.

Bầy thú đang lao đến vội vàng thay đổi phương hướng, con nào đang chạy nhanh về phía trước không kịp thay đổi phương hướng đều bị rồng đen cắn cổ hất bay.

Chiếc đuôi dài với lớp gai nhọn quét ngang, đập vào những con thú đang đến gần cho đến khi chúng tru lên đau đớn vì gãy xương.

Bầy đàn đổi hướng bỏ chạy, chỉ để lại một số thú cổ dài đã chết hoặc bị thương nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Hắc Long rút ngọn lửa chưa phun ra từ miệng đi, ánh sáng xanh nhạt dần, nó cúi đầu nhìn cục lông nhỏ đang được bảo vệ bên dưới cơ thể khổng lồ.

Cục lông ngồi trên mặt đất, bộ lông lộn xộn mất trật tự khiến Hắc Long nhìn mà lo không thôi.

Tô Tinh vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần sau trận hỗn loạn vừa rồi.

Cho dù là lúc bé xém chút đã nát bươm dưới chân con thú cổ dài hay là lúc nhìn thấy Hắc Long tự mình chiến đấu chống lại một đàn thú, quả tim bé nhỏ của bé vẫn đang đập thình thịch như thể nó sắp bật ra khỏi lòng ngực.

Đầu Hắc Long tiến lại gần bé, máu rỉ ra từ kẻ răng của nó rồi chảy dọc theo vảy rồng rơi xuống đất.

Như sợ làm bé kinh hãi, động tác của nó chậm lại, thăm dò đến gần, một đôi mắt rồng vàng óng chứa đầy lo lắng quan tâm nhìn bé, trong cổ họng phát ra tiếng thì thầm êm tai.

Hai mắt Tô Tinh nóng bừng, lao về phía trước, mặc kệ lông vũ có bị dính máu trên mặt Hắc Long hay không, bé dang rộng đôi cánh của mình ôm chặt lấy con rồng đen.

“Pi pi….”

Hu hu mẹ ơi….

Bổi bối xin lỗi vì đã làm mẹ lo lắng.

Cổ họng Hắc Long tiếp tục ngân nga nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc của Tô Tinh.

Thật lâu sau, cảm xúc của Tô Tinh dần dần bình tĩnh lại, trái tim đập nhanh của bé cũng khôi phục lại tầng số bình thường.

Bé vùi mặt vào vảy rồng đen, kêu vài tiếng dò hỏi.

Mẹ ơi, có phải con là một chú rồng con vô dụng không? Con thậm chí còn không thể bắt được con mồi!

Hắc Long lặng lẽ thè lưỡi liếʍ liếʍ máu trên lông bé.

Tô Tinh quá nhỏ so với con rồng đen, sau vài lần liếʍ, bộ lông bé đã ướt đẫm.

Sự tương phản mạnh mẽ về kích thước cơ thể này khiến bé chợt thức tỉnh.

Bé vẫn cón quá nhỏ và cần phải trưởng thành trước khi bắt đầu tham gia vào cuộc săn bắt thú lớn.

Tô Tinh không còn đau khổ nữa, lúc này bé cần đi tắm rửa sạch sẽ mùi máu còn sót lại trên cơ thể mình, cùng với….nước bọt của Hắc Long ma ma.

Trong nước bọt của Hắc Long có mùi giống như mùi que diêm, hơi thở vươn trên mũi bé, Tô Tinh luôn có cảm giác bây giờ mình cọ xát vào thứ gì đó thì nhất định sẽ cháy thành con gà trụi.

Tô Tinh bước ra từ dưới cơ thể rồng đen.

Đầu tiên bé nhìn thấy năm con thú cổ dài nằm trên bãi cỏ.

Ba con đã chết tươi, một con chạy máu đang hấp hối, một con còn lại dường như bị gãy xương chân không thể đứng dậy, chỉ có thể không ngừng kêu rên trong bất lực.

Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, Tô Tinh có chút sợ hãi, bé tiến lại gần đầu Hắc Long.

Hiển nhiên cảnh tượng đáng sợ này là do Hắc Long gây ra, nhưng bé chỉ cảm thấy an toàn khi ở gần mẹ Rồng Đen.

Sau sự việc này, Tô Tinh đã hiểu rõ hơn về khả năng chiến đấu của Hắc Long.

Mẹ rồng thậm chí còn không phun lửa, chỉ dựa vào sức mạnh thể chất thuần tuý của mình, để khiến những con thú cổ dài ở gần mẹ, không còn khả năng tự vệ.

Liệu bé có thể trở nên mạnh mẽ y như mẹ rồng trong tương lại hay không?

Tô Tinh có chút nghi ngờ về bản thân mình.

Làm thế nào mà đôi canh và đôi chân bé tí này có thể phát triển dị thường thành một con thú to lớn khủng khϊếp, cứng như sắt thép giống mẹ Rồng Đen.

Dựa vào việc phá kén thành rồng sao?

Tô Tinh não bổ, mình chắc là con rồng bị phong ấn trong một cái kén, khi phá vỡ nó chui ra ngoài nhất định sẽ biến thành một con cự long phun lửa, nghĩ vậy bé liền mong chờ ngày đó mau đến.

Một dòng suối nhỏ cách đó không xa.

Có Hắc Long đi cùng, rất nhanh Tô Tinh đã tìm ra một chổ nước nông.

Bé cúi đầu, đưa mỏ xuống kiểm tra nhiệt độ và tốc độ chảy của dòng nước, sau khi xác nhận mọi thứ điều ổn, bé mời bước chân vào.

Hắc Long vẫn đứng yên tại chổ, cái đuôi chặn ở hạ lưu dòng suối, phòng trường hợp Tô Tinh không may bị dòng nước cuốn trôi, cái đuôi có thể lập tức cản lại.

Có Hắc Long hộ vệ, Tô Tinh mới dám đem cả thân thể nhúng vào trong nước.

Hai chân bé giẫm lên lớp sỏi dưới đáy nước, nước suối chỉ ngập đôi chân dưới lớp lông vũ.

Bé dang rộng đôi cánh nhảy vào chổ nước trong, những giọt nước trong suốt bắn tung toé làm ướt hoàn toàn bộ lông vũ trên thân thể.

Tắm rửa xong, Tô Tinh leo lên bờ, giơ một chiếc cánh lên rồi quay đầu qua ngửi ngửi.

Không còn mùi máu, cũng không có mùi diêm quẹt, chỉ có mùi gà, là loại mùi gà luộc trong nước ấm.

Ừm….

Mùi thật kì cục.

Có lẽ vì trông thấy biểu tình của Tô Tinh quá mức kỳ quái nên Hắc Long cũng đi tới ngửi ngửi bé, vừa ngửi đã lập tức kinh sợ rụt đầu lại.

Tô Tinh: “?”

Dường như không tin rằng quả bóng lông mềm nhỏ nhắn thơm ngát của mình sau khi tắm rửa xong lại có mùi lạ như vậy, Hắc Long lại gần ngửi thêm lần nữa, lần này nó không những lập tức rụt đầu lại mà còn lùi lại thêm nửa bước.

Tô Tinh: “?!”

Động tác lùi lại của ngài là nghiêm túc sao? Hành động nhỏ đó có thể làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé mong manh của bé đó, ngài biết không hả?

Bảo bối tức giận, bảo bối quyết định tắm thêm lần nữa.

Nhưng vô ích, dù bé có rửa thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn là mùi gà nồng nặc.

Tô Tinh chán nản đứng trên tảng đá bên bờ, dang đôi cánh nhằm hông khô bộ lông vũ.

Trong khi đang phơi lông, rồng đen từ đâu lấy ra một nắm quả đỏ mọng nước cho bé.

Lần này nó khôn ngoan hơn, không đến đánh hơi mà giữ một khoảng cách an toàn với Tô Tinh.

Tô Tinh xấu hổ, nhưng hông nói được gì, chỉ có thể lầm bầm kêu, biểu thị mình muốn ăn thịt.

Ác long thì phải ăn thịt!

Hắc Long xoay người bỏ đi, sau đó nhanh chóng mang về thêm nhiều quả mọng khác nhau cho bé.

Tô Tinh: “….”

Được rồi, bé cùng mẹ Rồng Đen có thể cảm nhận cũng hiểu cảm xúc trong tiếng kêu của đối phương nhưng không có cách nào giao tiếp vấn đề gì phức tạp hơn được.

Nếu kèm theo cử chỉ thì có thể diễn tả một số nội dung phức tạp, nhưng….quả mọng nước có mùi vị thật sự rất thơm ngọt.

Những quả mà Hắc Long mang về hang động đều là những quả có kích thước to, loại có cành, có thể dễ dàng mang đi và bảo quản được lâu hơn.

Tô Tinh chưa bao giờ ăn loại quả mọng nước nhỏ nhanh hư như này, mắt bé thèm thuồng nhìn chòng chọc vào nó.

Sau khi cắn một miếng, vị ngọt rơi vào khoang miệng, bé lập tức quên mất thịt.

Thịt…thịt để lần sau ăn cũng không trễ.

Tô Tinh bắt đầu ăn, Hắc Long cũng bắt đầu ăn phần của nó, là con thú cổ dài nằm trên mặt đất.

Hai bên cách nhau không xa, Hắc Long sẽ không để cho quả cầu lông màu vàng sáng rời khỏi tầm mắt nó, đặc biệt là bộ lông vũ đó chỉ có khả năng bay thấp.

Tô Tinh nghe được âm thanh ồ ồ phát ra từ cổ họng con rồng đen khi nó nhai thức ăn, đó là âm thanh tượng trưng cho sự vui sướиɠ.

Thịt động vật cổ dài có ngon không nhỉ?

Tô Tinh lại bắt đầu quan tâm.

Nhưng khi nhìn một cái, bé lập tức quay đi.

Thịt sống a!

Không biết có phải do kiếp trước bé là người hay không, nhưng bản năng Tô Tinh phản kháng với thịt sống.

….Thịt nấu chín cũng không được ngon.

Chắc chắc cái lần ăn thịt sói đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng bé, thịt thú cổ dài sau khi nướng chắc sẽ ngon lắm, trông mẹ Rồng Đen ăn ngon đến vậy mà.

Tô Tinh tự thuyết phục chính mình.

Hắc Long ăn gần hết một con thú cổ dài, sau đó bất đắc dĩ đi tắm ở một dòng suối cạn queo, nó nằm xuống bên cạnh chổ Tô Tinh đang nằm lười biến phơi nắng.

Lông vũ của Tô Tinh hoàn toàn khô ráo, bộ lông vũ mềm mại bị gió thổi bay, cọ vào vảy Hắc Long, có chút ngứa nhưng lại rất thoải mái.

Con ngươi thẳng đứng vàng của rồng đen nheo nheo lại vì thích thú, lúc này tựa như đôi đồng tử của nó cũng không quá hẹp.

Nó chợt nhận ra mùi nồng nặc khi quả bóng lông bị ướt đã biến mất.

Để xác nhận, nó lại gần hơn ngửi ngửi.

Thực sự biến mất, chỉ còn lại mùi thơm nhẹ nhàng của nắng ấm.

Hắc Long vùi mũi vào bộ lông của quả cầu nhỏ hít hà.

Ấm áp và thơm, mùi rất tuyệt.

Tô Tinh ngủ quên dưới ánh nắng ấm, đột nhiên bị đầu to của rồng đen đánh thức.

Bé ngơ ngác nhìn xung quanh.

Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tại sao mẹ Rồng Đen khích thước khủn lại vùi mũi vào bộ lông của bé?

Lúc nảy không phải mẹ rồng thấy bé khó ngửi sao?

Tô Tinh không khỏi dang rộng một cánh, hít một hơi.

Hử? Mùi gà luộc đã biến mất, chỉ còn mùi thơm cơ thể nhẹ nhàng ấm áp, rất dễ chịu.

Bé đã trở lại thành con rồng con tươi tắn và sạch sẽ như trước đây.

Thật là kỳ lạ, khi làm ướt bộ lông thì mùi rất nồng nhưng sau khi khô lại tươi mát, không có mùi gì cả.

Tô Tinh cực kỳ bối rối khi tầm nhìn của bé bị đảo lộn và cơ thể bé cũng đã bị mẹ Rồng Đen lộn ngược.

“???”

Hắc Long đổi sang vùi mũi vào bộ lông dày mềm mại trên bụng của bé hít.

Tô Tinh hoảng sợ nhìn chằm chằm vào chân mình, dùng móng vuốt đá vào mặt con rồng đen,

Ahhhh bé sắp bị hít hói rồi!

“Hu ~”

____

Sắc trời đã muộn, sau nhiều cử chỉ khác nhau của Tô Tinh, mẹ Rồng Đen cuối cùng cũng hiểu ý, xé một miếng thịt từ con thú cổ dài.

Nó ngậm thịt vào miệng, để cục bông nhỏ trên đầu, vỗ cánh bay đi.

Băng qua rừng rậm, đối mặt với những đám mây lửa màu cam, bay đến hang rồng trên vách đá.

Cho đến khi màng đêm buông xuống, không có con thú nào dám đến gần con thú cổ dài đã chết trên mặt đất, ngay cả con chim ăn xát thối cũng chỉ dám lảng vảng trên những tán cây gần đó.

Khi mùi của Hắc Long còn ở đó, không một kẻ săn mồi khôn ngoan nào dám bén mảng lại nơi nguy hiểm ấy.

Vừa trở lại hang động, Tô Tinh lập tức nhảy khỏi đầu Hắc Long, há miệng định phun lửa.

Bé muốn ăn thịt nướng.

Nhưng từ lúc mở miệng thổi ra cho đến khi hết hơi cũng không có ngọn lửa nào được phun ra khỏi đó.

Hở?

Vào ngày đầu tiên thoát ra khỏi vỏ trứng, bé rõ ràng nhìn thấy lửa bay ra khỏi miệng mình.

Sai phương pháp chăng?

Tô Tinh nhớ lại trải nghiệm ngày hôm đó, sau khi thoát ra khỏi vỏ, bé ngửi thấy một mùi hăng và hắt hơi.

Đã hiểu.

Bắt chước cảm giác đó trong ký ức, Tô Tinh bắt đầu lắc đầu “ách chϊếp" “ách chϊếp".

Nhưng làm cả chục lần lại không phun ra được một nhúm lửa nào ngược lại thu hút ánh mắt lo lắng của con rồng đen nào đó.

Hắc Long hình như cho rằng hôm nay tắm xong nên bé bị ốm, liền bế bé lên, đi sâu vào trong hang đề phòng gió từ cửa thổi vào.

Không còn cách nào khác, Tô Tinh chỉ có thể cố gắng giải thích.

Bé mở rộng cách và miệng, làm động tác phun lửa về phía thịt thú cổ dài ở cửa hang, chỉ vào miệng rồng đen, vỗ cánh hung mãnh phun lửa.

Tất nhiên là….không phun ra được gì.

Nhưng Hắc Long dường như hiểu được.

Hắc Long để bé sang một bên, dùng đôi cánh bao bọc bé rồi há miệng, ngọn lửa xanh ngưng tụ trong cổ họng khiến vách đá phản chiếu ánh sáng xanh.

Tô Tinh từ dưới đôi cánh rồng ló đầu ra, nhìn thấy ngọn lửa xanh có nhiệt độ cao tràn xuống, bao trùm lấy miếng thịt của con thú cổ dài, toàn bộ hang động được ngọn lửa thắp sáng.

Mấy giây sau, Tô Tinh ngửi thấy mùi thịt thơm, ngọn lửa liền tắt.

Tô Tinh vui vẻ chạy đến.

Cuối cùng cũng có thể ăn thịt, rồng sinh ra là để ăn thịt!

Tô Tinh thổi thổi hơi nóng trên bề mặt, nương theo độ sáng của ánh trăng chiếu xuống, xé một mồm thịt.

“…..”

Mới vừa vào miệng, Tô Tinh liền mãnh liệt phun ra.

Phi phi phi, khó ăn quá.

Không phải nói động vật ăn cỏ, chất thịt càng ngon hơn sao? Như thế nào lại khó ăn như vậy?

Căn bản không có tí du͙© vọиɠ muốn nuốt xuống nào, cho dù không có gia vị cũng không nên khó ăn đến thế, đúng không?

Hắc Long nhìn thấy cục lông nhỏ lúc nảy thì hắc hơi, bây giờ lại nôn mửa, càng tin chắc là Tô Tinh bị bệnh.

Mặc dù Tô Tinh giải thích rằng bé sẽ không hắt hơi và nôn mửa nửa, nó vẫn đẩy Tô Tinh vào sâu trong hang, rồi dùng thân thể mình chặn lại, ngăn gió lạnh lùa vào.

Được rồi, được rồi.

Tô Tinh vừa vặn cũng không muốn nhúc nhích, bé nằm bên cạnh đầu Hắc Long, có chút hoài nghi nhân sinh, ồ không dúng….là hoài nghi long sinh.

Vì sao thịt động vật cổ dài lại khó ăn?

Và tại sao mẹ Rồng Đen lại ăn ngon lành như vậy?

Khẩu vị của mẹ con bé khác nhau lắm sao?

Tô Tinh buồn bực rất lâu không ngủ được.

Nếu thịt có mùi vị tệ như vậy thì bé sẽ không bao giờ ăn thịt nữa a.

Bé đã quyết định trở thành một con rồng ăn chay.

“Pi pi…”

Mẹ ơi, nếu con chỉ ăn trái và lá cây, nếu con không thể trở thành kẻ săn mồi cao cấp, liệu mẹ có còn thương yêu con không?

Hắc Long nghe thấy tiếng kêu, kinh ngạc mở mắt ra, đuôi quét đến chổ mấy loại trái cây đã chuẩn bị sẵn.

Sau khi nuôi dưỡng quả cầu lông nhỏ từ lúc mới phá vỏ chiu ra đến khi đầy lông vũ, Hắc Long đã có dày dặn kinh nghiệm trong việc đối phó với hành vi đòi ăn lúc nửa đêm của bé.

Nó nhặt lên một quả, dùng móng vuốt chọc thủng một lỗ rồi đưa đến trước mặt Tô Tinh.

Nhìn trái cây được mẹ Rồng Đen đưa đến, Tô Tinh – con rồng con đang buồn bả cả đêm vì không thể ăn thịt, cảm động rớt nước mắt, kêu lên một tiếng rồi ôm chặt lấy chân rồng đen.

Chíp chíp, Hắc Long ma ma yêu bảo bối, bảo bối cũng yêu Hắc Long ma ma.

Julyyy: chương này dài quá a. Mà mọi người nhấn theo dõi truyện cho mình chút động lực với nha!