Chương 4: Hung Khí

"Tí ta... tí tách..." Vẫn không gian ấy, vẫn khung cảnh ấy, lần này cô vẫn đứng nhìn về phía cô gái đang mê man nằm trên những bông hồng kia nhưng khi người đàn ông mặc vest mở cửa bước vào cô không bị chuyển vị trí với cô gái đó nữa. Cô tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia đang cầm một thứ gì đó rất mảnh, không thể nào nhìn rõ được đang tiến sát lại vị trí kia vuốt nhẹ qua cổ cô gái đang nằm với thái độ lưu luyến những giọt máu bắt đầu rỉ ra rõ ràng hơn, sau đó như phát điên lên rạch hai đường thật mạnh vào hai bên cổ tay cô ấy rồi trở lên phấn khích cách xa cô gái kia nở một nụ cười khả ố, tiếng cười vang vọng khắp không gian âm u đó thật ghê rợn.

Cô thẫn thờ đứng nhìn cảnh tượng kia, vô thức tiến lên một bước muốn nhìn rõ mọi thứ và quan trọng hơn muốn nhìn thấy thứ trong tay hắn là gì thì như cảm ứng được điều gì hắn quay phắt lại khiến cô giật mình ánh mắt của hắn thật lạnh khiến cô bị cuốn vào trong đôi mắt ấy. Đến khi cô tỉnh táo lại thì cảnh tượng trong phòng đã thay đổi. Hắn ta đang ngồi trên một chiếc ghế bành cầm một ly champagne ngước lên nhìn cô.

Lúc này cô liền cảm thấy khó thở, có một sợi dây đang siết chặt lấy cổ của cô. Cô muốn đưa tay lên để nới rộng sợi dây kia nhưng không thể làm được gì, chân vẫn vẫy đạp trong vô vọng nhưng dường như không có một chút sức lực nào. Hắn ta vẫn ngồi đấy, nhìn chằm chằm vào cô như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Nụ cười của hắn vẫn vang vọng trong ốc tai của cô thật đáng sợ. Cô cố gắng gượng vẫy đạp một hồi đến khi cô cảm thấy hô hấp của mình đang trôi dần mà vẫn muốn mở mắt thật to để tìm ra một chút manh mối về hắn rồi lịm dần đi.

Tưởng chừng như mình đã chết đi thì "Ring... ring... ring..." tiếng chuông điện thoại vang lên kéo cô khỏi cơn mê sâu trở về thực tại.

Đúng 6 giờ 30 phút cô xuất hiện trước cổng cục. Hôm nay cô đi sớm hơn giờ đi làm một tiếng với mục đích là làm một vài thí nghiệm trước khi bắt đầu cuộc họp vào một tiếng sau. Cô muốn mau chóng tìm ra cách mà hung thủ gây án.

Vào trong thang máy bấm tầng 4, văn phòng pháp y nơi cô xử lý công việc tạm thời ở đây. "Ting" cửa thang máy mở ra, cô bước dọc hành lang đến phòng thứ ba gần cuối cùng liền thấy một sinh vật đang ôm cái túi ni lông màu đen phồng to ngủ gà ngủ gật trước cửa văn phòng. Cô liếc nhìn với ánh mắt ghét bỏ, không thèm quan tâm đá cho cậu ta một cái rồi mở cửa tiến vào trong.

Hạ Linh ung dung ngồi xuống bàn làm việc ăn qua loa bữa sáng với chiếc bánh bao vừa mua ở đầu đường cho qua bữa. Chàng trai ngoài cửa sau cú đá của cô liền tỉnh giấc ngồi bệt ra thờ thẫn nhìn xung quanh hoang mang tột độ, một lúc lâu sau mới lấy tay lau nước miếng quanh miệng dù không có rồi mới nặng nhọc bưng cái túi màu đen kia vô văn phòng ấm ức.

"Em phải dậy từ 4 giờ sáng để mua được thứ này đấy, chưa được ăn miếng nào, đã thế còn bị cản trước công không cho vô làm em tốn nước bọt giải thích mãi đấy. Mới chợp mắt được xí chị lại đá em, chị chả thương em một chút nào!" Bỏ chiếc túi vào phòng thí nghiệm ngay cạnh bên cậu vừa đi vừa than vãn đến trước mặt cô. Hạ Linh ghét bỏ liếc nhìn cậu ta ném túi bánh bao trên bàn qua cho cậu rồi hắng giọng

"Im cái miệng vào! Ăn nhanh lên rồi đi chuẩn bị đi, chúng ta còn 55 phút 30 giây nữa thôi!" Cô nhét nốt miếng bánh vào miệng nói tiếp "Cậu còn dở cái giọng oán trách đó một lần nữa thì báo cáo, tài liệu có luận văn tốt nghiệp của cậu sắp tới tôi không ký đâu (*)TRẦN HOÀNG THIÊN LÂM - IRIS".

Nghe vậy cậu liền giật mình đứng tư thế chào quân đội nghiêm túc nói

"Vâng thưa sếp, tôi đi chuẩn bị ngay đây"! Dùng 4 lần cắn ăn hết 2 cái bánh bao rồi như một làn khói cậu biến mất khỏi tầm mắt của cô qua phòng thí nghiệm chuẩn bị. Nói giỡn gì chứ, cô mà không ký thì chắc cậu có học thêm 2 năm nữa cũng không thoát khỏi ngôi trường biếи ŧɦái đó mất, cậu thật đau lòng mà!

Nhìn tướng ăn vội vàng của cậu ta cô liền ghét bỏ thêm một phần, tay nhẹ nhàng cầm ly nước trên bàn uống, rồi với tay lấy chiếc áo blouse trên giá mặc vào người, mang bao tay khẩu trang cẩn thận mới theo sau cậu đi vào phòng thí nghiệm ngay bên bằng của luồng.

Trên bàn phẫu thuật, Iris bày ra một cái đùi lợn lớn, bảo sao lúc nãy cậu phải ôm vô một cách nặng nề như vậy, Ngoài ra trên bàn còn bày đầy đủ các loại dao từ to đến bé cô không loại trừ khả năng nào từ dao mổ to đến dao sử dụng trong phòng phẫu thuật, dao sử dụng hằng ngày, dao lam kể cả kéo... nói chung những vật sắc nhọn có khả năng trở thành vũ khí cô đều kiểm tra một lượt. Đương nhiên vẫn phải dựa trên cơ sở ban đầu là nét cắt mảnh và hung khí phải đủ để cắt trúng động mạch của nạn nhân trong một lần cắt. Mà đang làm thí nghiệm hung khí nên tiện thể cô làm luôn một lượt tiện cho việc so sánh khi cần.

Tất cả mọi thứ được cậu sắp xếp gọn gàng trên khay inox đặt trên bàn làm cô vô cùng hài lòng, đúng là có trợ lý vẫn hơn mà, không phải khó chịu, không phải mệt nhọc, còn có thể chửi đúng là thoải mái, cô thầm nghĩ trong đầu.

"Bắt đầu thôi!" Cô tiến đến trước bàn phẫu thuật, lần lượt cầm mấy con dao thực nghiệm trên chiếc đùi heo lớn kia, từ mọi góc độ một lát cắt, vết cắt chồng lên nhau, cắt nhiều đường... Mỗi lần làm xong đều được Iris chụp hình lại để lưu vào bộ nhớ sau này cần lấy ra so sánh.

Mất khoảng 30 phút để hoàn thành toàn bộ số hung khí mà cậu tìm về trên bàn. Chiếc đùi lớn kia cũng chằng chịt vết thương nhìn thật thảm hại. Cô thản nhiên cởi bao tay ra nhìn chiếc đùi lợn đầy ghét bỏ nói

"Cậu có thể cầm nó về nấu canh rồi đó! Nát một tí nhưng ít ra xương vẫn còn nguyên vẹn vậy là đủ rồi!"

"Chị...." Iris đang kết nối toàn bộ hình ảnh vừa chụp vào máy tính ngẩng đầu lên nhìn cô ấm ức.

"Im" Cô gằn giọng "Đi lấy bức ảnh vết thương trên người nạn nhân qua đây, còn ở đó mà lề mề hết thời gian bây giờ!"

"Vâng" Cậu ủ rủ đi ra ngoài cầm bức ảnh vào "kính cẩn" đưa cho cô.

Cô cần lấy và bắt đầu so sánh một lượt với những bức ảnh vừa chụp xong, khoảng 15 phút sau cô trầm ngâm quay qua nói với Iris

"Tìm một thứ mảnh như vật này" Cô chỉ vào con dao lam trên khay inox rồi nói tiếp "Tuy nhiên phải có thứ bọc lại phía sau không phải loại có hai đầu lưỡi dao như này và nhỏ gọn hơn có thể giấu trong lòng bàn tay của người trưởng thành. Ngoài ra phải là vật dụng phổ biến, dễ dàng mua được cũng có thể nó là vật dụng hằng ngày của nạn nhân. Đi tìm nó đi, sau khi tìm được thì mang nó lên phòng họp ở tầng 3. Đến giờ rồi, làm nhanh đi!"

Cô ra lệnh cho cậu xong liền đi rửa lại sạch sẽ mùi bám trên người nãy giờ, cậu cũng "Vâng" một tiếng rồi dọn dẹp lại hết một lượt mọi thứ trên bàn bỏ gọn vào vị trí của nó chờ cậu về rồi xử lý sau đó nhanh chóng đi tìm mua thứ mà cô yêu cầu và không thắc mắc gì thêm.

------------ Vạch ngăn cách thời gian ---------------

Sáng nay không chỉ có cô đến sớm mà sau khi cô đến được 30 phút thì anh - Hàn Phong cũng xuất hiện. Thực ra anh mới từ văn phòng ra ngoài được khoảng 40 phút trước để thư giãn một chút với ăn một bữa ăn sáng đàng hoàng. Bình thường mà có vụ án là anh trực luôn trong văn phòng cho đến khi tìm được hung thủ mới về nhà thật ra là trọ thành ra cơ quan là nhà của anh luôn rồi chứ thời gian anh ở đây còn nhiều hơn ở nhà nữa.

Vốn dĩ anh muốn canh cô đến để hỏi cô về việc nghiệm thi cùng với số báo cáo xét nghiệm hôm qua trước khi bắt đầu cuộc họp nên anh đã canh thời gian trước khi vào làm về trước rồi mà vẫn không ngờ hôm nay cô lại đi làm sớm hơn.

Nghe tin cô đã đến anh liền vội vàng chạy lên tầng 4 thì thấy văn phòng đóng cửa. Anh nhìn qua khung kính nhỏ trên cửa thì không thấy ai ở trong. Anh đang tính đi thì thấy tiếng xì xầm trong phòng tính gõ cửa lại nghe đồng nghiệp phòng đối diện bàn tán.

"Hồi sáng phòng bên cạnh có một chàng trai ngồi ngủ trước cửa đây, anh ấy cứ gật lên gật xuống trông thật buồn cười!"

"Chàng trai sao? Có phải là người yêu của cô nàng pháp y mới không?"

"Không rõ, nhưng anh ấy ôm cái túi gì màu đen ý, to lắm chắc là quà bất ngờ rồi!"

"Ôi hâm mộ cô ấy quá, vừa đẹp vừa tài giỏi, có người yêu đẹp trai nữa thì quá hoàn hảo rồi!"

...

Nghe tới đây anh tự nhiên cảm thấy khó chịu, tức giận lẩm bẩm trong đầu “To gan, văn phòng làm việc mà dám lén lút đến hẹn hò" anh hậm hực dẫm chân mấy cái rồi kiêu ngạo rời đi.

~~~~~~~~ Hết chương 4 ~~~~~~~~~~~~

(*) Trần Hoàng Thiên Lâm ( Iris): Học viên kiêm trợ lý của cô. Vì mãi không hoàn thành chương trình học của mình nên cậu bị giáo viên đẩy đến chỗ cô để bươn chải vừa học vừa làm trợ lý cho cô lúc ấy đang tham gia hỗ trợ phá án cho F.B.I khi cô còn đang học lên ở nước ngoài. Sau vụ án đó, giáo viên đẩy toàn bộ quyết định tốt nghiệp của cậu qua cho cô quyết định nên cậu trở thành cu li của cô từ nước ngoài về tới trong nước luôn. Cậu chỉ có thể thốt lên bốn từ " TÔI KHỔ QUÁ MÀ!"