Đặc biệt là nếu thật sự gặp phải những kẻ săn trộm thì phải liều mạng rồi.
Ba người chúng tôi dừng lại một lúc, cẩn thận quan sát xung quanh nhưng không phát hiện ra thứ gì.
Dựa vào sự am hiểu của chúng tôi đối với rừng già, những kẻ săn trộm thông thường sẽ bị phát hiện trong khoảng cách gần thế này.
Nhưng chúng tôi lại không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào xung quanh khu rừng. Đại Vương thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Chắc là em nhìn nhầm rồi, bóng cây quá nhiều, hoa mắt là bình thường.”
Tiểu Vương và tôi cũng nghĩ có thể là vậy.
Tuy nhiên, một tình huống bất ngờ xảy ra khiến mấy người chúng tôi sợ hãi.
Nhưng nguyên tắc thứ hai khi đi tuần tra trong rừng là gặp phải tình huống gì cũng không được bỏ chạy.
Trong rừng có rất nhiều dã thú, nửa đêm là lúc chúng săn mồi.
Một khi chúng tôi chạy thì sẽ khiến dã thú tưởng rằng chúng tôi đang trốn, nên dễ trở thành con mồi của chúng hơn.
Trong khu rừng già này, con người hoàn toàn không thể chạy thoát khỏi dã thú.
Nếu chúng tôi không bỏ chạy, ngược lại sẽ khiến dã thú sợ hãi, ít nhất chúng sẽ cảnh giác, xác suất sống sót sẽ cao hơn rất nhiều.
Vì vậy, ba người chúng tôi tăng tốc.
Chúng tôi đang bước nhanh thì đột nhiên có tiếng xào xạc phía sau.
Tiểu Vương nuốt khan, nói:
“Xong rồi, lẽ nào chúng ta gặp phải chồn sói sao?”
Tôi và Đại Vương đều rụt cổ.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ câu chuyện về rượu xuyên ruột của ông Bá Đầu.
Đến tận bây giờ, thỉnh thoảng nhắc đến chồn sói, chúng tôi đều sởn cả da gà.
Nhưng ngay sau đó, Đại Vương phủ nhận:
“Chắc là không phải đâu, thứ đó đi theo bầy đàn, chúng ta chỉ có ba người thì đáng lẽ bọn chúng phải ra tay từ lâu rồi.”
Ba người chúng tôi không dám quay đầu lại nhìn, cứ tiếp tục đi về phía trước, hy vọng nhanh đến căn căn cứ thì sẽ được cứu.
Đi thêm vài bước, chúng tôi chắc chắn rằng đang bị thứ gì đó theo dõi.
Có lẽ số lượng không nhiều, có thể bằng sĩ số của chúng tôi.
Đoán chừng là thứ đó nhìn thấy chúng tôi trông rất to lớn khi đứng lên bước đi, nên mới không dám hành động hấp tấp.
Trong nháy mắt, đủ loại truyền thuyết liên quan đến rừng già núi Đại Hưng An hiện lên trong đầu chúng tôi.
Cho dù bây giờ có người nói, sau lưng chúng tôi là ma, thì chúng tôi cũng tin.
Chúng tôi đi vài bước nữa, những thứ phía sau đột nhiên di chuyển chậm lại, tuy nhiên số bước bắt đầu giống với chúng tôi.
Cái bóng do ánh trăng chiếu xuống trông giống như con người.
Đại Vương nghĩ tới thứ đằng sau là gì, anh ấy đến đây sớm hơn nên đương nhiên nghe được nhiều truyền thuyết hơn.
Đại Vương không quay người lại mà nói với chúng tôi:
“Nhất định không được quay người hay quay đầu lại! Nếu không, chắc chắn chúng ta sẽ chết.”
Tiểu Vương sợ đến mức hai chân run rẩy, vội vàng hỏi:
“Anh ơi, đằng sau là thứ gì thế?”
Tôi từng đi lính nên đương nhiên rất gan dạ, chạm vào con dao găm ở thắt lưng, nói:
“Anh Đại Vương, không được thì cứ chiến đấu với bọn chúng, các anh cũng mang theo dao đúng không?”
Đại Vương bảo tôi đừng xốc nổi, rồi hỏi:
“Hai đứa nghe đến người sói bao giờ chưa?”
Người sói không phải sinh vật nửa người nửa sói như trong truyện phương Tây.
Sói không chỉ sống theo bầy từ ba đến năm con hoặc nhiều hơn, mà còn có những con sói đơn độc.
Những con sói đơn độc hoặc theo nhóm nhỏ sẽ không lập tức vồ lấy người.
Trong mắt loài sói, con người trông cao hơn khi đứng và đi, thậm chí có thể bị nhận nhầm là gấu.
Lúc này, con sói sẽ đi theo phía sau, hai chân sau đặt trên mặt đất và hai chân trước nâng lên mặt đất.