Máy bay bay trên bầu trời mười mấy tiếng, trong quá trình bay gặp phải ba lần có khí lưu, cả máy bay như rung lên, trong lòng Triều Vũ liên tục đọc tên Hứa Bác Diễn.
Khi máy bay đáp xuống sân bay thủ đô của nước A thì ai ai trên máy bay cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nơi này cũng không phải nơi bọn họ sẽ dừng chân. Bọn họ còn phải ngồi xe ô tô nửa ngày, còn phải chung chuyển xe vài lượt mới có thể tới được nơi chi viện lần này của đoàn.
Trong vài người bạn đồng hành có ba nam hai nữ, ba nam đều là những bác sĩ ngoại khoa của Ninh Thành, còn một người nữ tên là Mạc Hạm, là một MC đài truyền hình tại thành phố Ninh.
Mạc Hạm lớn hơn Triều Vũ bốn tuổi, tính cách dịu dàng. Triều Vũ vừa gặp cô, liền hiểu được cái gì gọi là mỹ nhân Giang Nam .
Hai người vừa quen đã thân, rất nhanh liền trở thành bạn bè.
Năm người tạm biệt nhau giữa đường, chia làm hai đội. Triều Vũ, Mạc Hạm, cộng thêm bác sĩ Chu, ba người bọn họ tạo thành một tổ. Hai người kia thì đến thành phố khác.
Không bao lâu, có người lái xe tới đón bọn họ.
“Xin chào, hoan nghênh mọi người tới nước A. Tôi là Hồ Chấn.” Hồ Chấn là người Mỹ gốc Hoa, anh đã hơn ba mươi tuổi, là nhân viên tình nguyện thuộc Liên hiệp quốc, anh ta đã ở đây hơn hai năm rồi. Đối với sự xuất hiện lần này của nhóm Triều Vũ, anh rất vui mừng và hoan nghênh.
Mọi người bắt tay nhau chào hỏi.
Nước A nằm ở Bắc Phi, phía Nam của bờ biển Địa Trung Hải. Quốc gia này mấy năm trước từng trải qua chiến tranh và bạo loạn, đến nay vẫn chưa khôi phục được, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của người dân nơi đây rất khó khăn, dịch bệnh, chiến tranh vẫn chưa kết thúc.
Xe bắt đầu lăn bánh, lục phủ ngũ tạng mọi người cứ như muốn lộn nhào. Bọn họ trông ra bãi cỏ phía xa xa nhìn thấy sư tử, chỉ là chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào.
Bọn họ gặp được những người dân da đen nhẻm. Chiến tranh đã hằn lên thân thể những con người ấy những vết sẹo chẳng thể phai mờ.
Hồ Chấn không nói sõi tiếng mẹ đẻ cho lắm, anh nói về những kinh nghiệm mình từng trải qua ở nước A trong hai năm qua.”Khi tôi vừa tới nơi này thì tình hình chính trị an ninh rất loạn lạc, có đôi khi vừa đảo mắt, người đang đứng nói chuyện bên cạnh bạn đã mất mạng từ lúc nào.”
Sinh mệnh con người ở đây quá rẻ mạt.
Trong lòng mọi người đều trùng xuống, cả bầu không khí đau thương bao chùm khắp nơi.
Đến chạng vạng tối, bọn họ mới về tới trấn nhỏ. Hồ Chấn liên tục dặn dò: “Nếu như mọi người muốn ra ngoài, tuyệt đối không được hành động một mình. Nhất định phải tìm người đi cùng, tốt nhất là đàn ông.”
Mọi người đang khá căng thẳng, ai cũng muốn về phòng nghỉ ngơi. Cô và Mạc Hạm ở chung một phòng ký túc.
Triều Vũ vệ sinh cá nhân đơn giản xong liền tranh thủ thời gian nhắn tin cho Hứa Bác Diễn. Nhắn tin xong, cô mới nhớ ra giữa bọn họ chênh nhau sáu múi giờ.
Hiện giờ ở nhà đang là đêm khuya.
Mạc Hạm đi từ phòng tắm ra, thấy cô ngồi đó ngây người liền hỏi: “Nhớ nhà à?”
“Ừm, em nhớ anh xã .” Triều Vũ thốt ra.
“Em kết hôn rồi sao?” Mạc Hạm kinh ngạc.
“Đúng vậy. Tháng trước vừa nhận giấy chứng nhận xong.”
“Vậy sao em còn tới Châu Phi? Chồng em cũng chịu à?”
“Dù sao em cũng muốn đi, không phải lúc này thì cũng là lúc khác, không bằng đi lúc chưa có con sẽ tốt hơn.”
Mạc Hạm gật đầu biểu thị đồng tình: “Chồng em có vẻ rất ủng hộ công vệc của em. Chị nghĩ anh ấy rất yêu em đấy.”
Triều Vũ cười, đúng lúc điện thoại cô rung chuông, là anh gọi điện thoại tới. Cô ngượng ngùng cười, “Em ra nghe điện thoại.”
“Đi đi.”
Triều Vũ ra ngoài cửa, nhanh chóng bấm nút nghe.”Sao giờ này anh còn chưa ngủ?”
Hứa Bác Diễn ngơ ra một chút rồi mới trả lời: “Anh đang ngồi chờ tin em.”
Trong lòng Triều Vũ như có một dòng nước ấm chảy qua, cọ rửa hết những sự mỏi mệt hôm nay của cô.
“Thế nào? Bên đó vẫn ổn chứ?”
“Em đến nơi rồi. Anh có biết Mạc Hạm không?”
Hứa Bác Diễn thường xuyên xem thời sư, đương nhiên là biết.”Ừ.”
“Lần này chị ấy đi cùng đợt với em, chúng em còn chung phòng ký túc nữa.” Cô chọn chuyện kể cho anh nghe. Bất tri bất giác đã nói nửa tiếng.”Anh có nhớ em không?”
Giờ này Hứa Bác Diễn vẫn đang ngồi ngoài phòng khách, anh nhắm mắt lại, một tay khác xoa xoa mi tâm, “Không nhớ.”
Triều Vũ im lặng mấy giây rồi thủ thỉ, “Em nhớ anh lắm, rất nhớ rất nhớ.” Cô nhìn ra xa xa. Nơi này không có các tòa cao ốc, không có ánh đèn neon nhưng lại có cảnh tượng nguyên thủy nhất, một bầu trời đầy biển sao.
“Không còn sớm nữa, anh mau ngủ đi. Chờ lúc nào có thời gian em lại gọi điện cho anh. Ngủ ngon nhé——” cổ họng cô nghẹn ngào, suýt chút nữa nước mắt đã tuôn rơi rồi.
“Được. Ngủ ngon.”
Triều Vũ thở dài một hơi, con đường này do cô đã chọn, có khó khăn đến mấy cũng phải đi tiếp. Nghe được giọng anh, cô lại cảm thấy nhớ anh da diết. Sau này cô phải cố nhịn không gọi điện cho anh mới được.
Cứ như vậy, Triều Vũ bắt đầu cuộc sống một năm ở Châu Phi của mình. Thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ dần dà thích ứng với cuộc sống nơi đây được nửa tháng, cũng dần quen với thời tiết khô nóng của mảnh đất này, và cả đồ ăn nơi đây.
Cả ngày nay, Triều Vũ và bác sĩ Chu cùng đi tuyên truyền phương pháp phòng chống dịch bệnh, Triều Vũ làm trợ lý cho bác sĩ Chu.
Sau khi xong vệc, hai người đều mệt đến miệng đắng lưỡi khô.
Bác sĩ Chu nhìn cô: “Hôm nay cám ơn cô.”
Triều Vũ cười cười: “Dù sao nghỉ ở nhà cũng không có gì làm.” Cô và Mạc Hạm phụ trách giảng dạy ở trường học gần đó, hôm nay là thứ bảy, đúng hôm cô không có gì làm.
Bác sĩ Chu thấy mặt cô tái đi liền hỏi: “Gần đây cô ngủ không ngon sao? Sắc mặt có vẻ không tốt lắn.”
Triều Vũ xoa xoa mặt, “Chắc vì không quen với khí hậu nơi này. Không có gì đâu.”
Sau khi trở về, Mạc Hạm còn đang nằm trên giường nghỉ, dì cả của cô tới, đau bụng chỉ có thể nằm liệt trên giường. Triều Vũ mang đồ ăn về cho cô, “Chị cố ăn một chút đi.”
Mạc Hạm lắc đầu, “Không muốn ăn.”
“Hay em gọi bác sĩ Chu tới khám cho chị nhé?”
“Vẫn là bệnh cũ thôi. Ngày mai chị sẽ đỡ hơn.”
Triều Vũ than thở: “Phụ nữ quả thực quá đáng thương. Kiếp sau, em muốn hóa thành tảng đá.” Nói xong, cô giật mình nghĩ tới điều gì đó. Sau khi cô tới đây, dì cả hình như chưa tới thăm cô thì phải.
Bao lâu rồi ?
Triều Vũ khẩn trương mở lịch ra xem, nhìn vào ngày tháng trước. Vừa nhìn đã không muốn nhìn tiếp nữa, đã bị trễ nửa tháng rồi. Chu kỳ của cô không chính xác cho lắm, có đôi khi sẽ đến muộn một tuần, chỉ là chưa từng bị trễ muộn như thế.
Triều Vũ đặt di động xuống, tay phải phủ lên bụng.
Cô có thai rồi sao?
Cô và anh có con rồi?
Cô không dám nghĩ, tâm trạng mâu thuẫn cực điểm. Cô phải làm gì bây giờ?
Bụng dưới như có thứ gì đó đang động đậy, tận sâu trong lòng Triều Vũ đột nhiên cảm thấy vui sướиɠ khó tả. Nhưng trong chớp mắt, cô lại nhăn mày.
Có con rồi, cô phải làm sao đây?
Thời gian một năm, nếu đã mang thai thì chắc chắn cô sẽ không thể ở lại đây nữa. Nhưng trách nhiệm của cô lại khiến cô chẳng thể từ bỏ công việc lần này.
“Triều Vũ —— Triều Vũ ——” Mạc Hạm gọi cô hai tiếng.
Triều Vũ hoảng hốt đáp lời: “Sao thế?”
“Em không khỏe chỗ nào à? Đau bụng sao?” Mạc Hạm lo lắng hỏi
thăm. Triều Vũ lắc đầu, “Không, em thấy hơi khó chịu chút thôi.”
“Có đau lắm không?” Mạc Hạm giãy dụa ngổi dậy. Nơi này đầy rẫy nguy hiểm, rất dễ dàng bị lây nhiễm dịch bệnh.
Triều Vũ còn đang đắm chìm trong câu chuyện “Mang thai” của mình, cô nghĩ thứ hai vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra một chút đi.
“Triều Vũ ——” Mạc Hạm lại gọi một tiếng.
Triều Vũ liền vội vàng đi tới, “Thế nào?”
Mạc Hạm bắt lấy tay cô, “Tay em sao đỏ như thế? Phát sốt rồi à?”
Triều Vũ vươn tay sờ lên trán, “Không phải đâu, em đi lấy nước.”
Tối hôm ấy, cô cứ rầu rĩ vì chuyện “Mang thai”. Ngày hôm sau, mặt cô lại càng đen hơn.
Mạc Hạm cũng cảm thấy lo lắng, “Triều Vũ, rốt cục em có chuyện gì? Đêm hôm qua cứ thấy em lăn qua lộn lại mãi.”
Triều Vũ do dự một lát, “Hình như em có thai rồi, nửa tháng nay dì cả nhà em vẫn chưa tới.”
“Trời ơi.” Mạc Hạm hét lên đầy thoảng thốt, sắc mặt cũng trầm xuống.”Hai người không dùng biện pháp sao?”
“Có ạ.” Triều Vũ đỏ mặt.
“Vậy em không thể ở đây được nữa.”
Triều Vũ không nói gì.
“Không phải em định ở lại đấy chứ?” Mạc Hạm hỏi.
“Em không biết. Em muốn giữ đứa bé này,cũng muốn làm tốt công việc này.”
Mạc Hạm cười: “Về sau có cơ hội thì lại tới . Chỉ là đứa bé này, em nghĩ kỹ chưa?”
Triều Vũ nghiêm túc, cô không thể vứt bỏ đứa con của Hứa Bác Diễn. Cô biết, anh thích trẻ con thế nào.
Mạc Hạm hiểu ngay , “Em cứ nghỉ ngơi đi, đừng có chạy lung tung . Ngày mai tới bệnh viện kiểm tra thử xem. Đúng rồi, em đã nói cho chồng em chưa?”
Triều Vũ lắc đầu, cô cầm lấy điện thoại, suy nghĩ xem phải mở miệng nói với anh sao đây.
Hứa Bác Diễn đang họp tăng ca, liên quan tới việc con sông bị ô nhiễm.
Mọi người đưa ra rất nhiều ý kiến.
“Hứa đội, anh có ý kiến gì không?”
Hứa Bác Diễn đặt cây bút trong tay xuống, mở miệng nói: “Không có phân luồng nước mưa, muốn tu chỉnh một con sông phải điều trị phần ngọn của nó, chỉ cần nước bẩn chưa được xử lý, con sông vẫn bị ô nhiểm. Tôi cảm thấy phân luồng nước mưa chính là mấu chốt.”
Mọi người đều gật đầu.
“Đây là dự án lớn, cần có thời gian. Một năm nhất định không làm được.”
“Vậy phải mất bao lâu?”
“Chí ít là ba năm.”
…
Sau khi tan hợp liền có người đến tìm anh. Hứa Bác Diễn cùng đối phương nói chuyện một lúc về ý tưởng của mình, điện thoại của anh đột nhiên vang lên.”Ngại quá, tôi có điện thoại.”
Là Triều Vũ gọi tới, anh nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, khóe miệng bất giác khẽ mỉm cười.
Đại Hùng thấy anh định đi, liền trêu ghẹo: “Không phải là chị dâu gọi tới đấy cứ?”
Từ Dật: “Chuyện đó còn phải nói à.”
Hứa Bác Diễn nhìn hai người một cái, “Biên bản họp hôm nay do hai người các cậu phụ trách, sáng mai nộp lại cho tôi.”
Đại Hùng: “…”
Từ Dật: “…”
Hứa Bác Diễn đi ra hành lang, nhận cuộc gọi: “Triều Vũ ——” đồ xấu xa này đã ba ngày không gọi điện cho anh rồi .
Giọng Triều Vũ có chút khàn khàn: “Anh đang làm gì vậy?”
“Tăng ca.” Nói xong bên kia không có tiếng gì nữa.”Triều Vũ, sao thế? Hôm nay không phải ngày nghỉ sao?”
Triều Vũ liếʍ đôi môi khô khốc, “Không có gì đâu, chỉ là đột nhiên em cảm thấy nhớ anh thôi.”
Anh cười cười, “Gần đây anh vẫn ổn.” Nhưng anh luôn cảm thấy cô có gì đó không bình thường.”Có phải bên đó xảy ra chuyện gì rồi không?”
Triều Vũ thở dài một hơi, một tay đặt trên bụng. Cô nghe được tiếng lao xao đâu đó, có vẻ rất náo nhiệt. Cô từ từ mở miệng: “Hình như em có thai rồi.”
Bước chân Hứa Bác Diễn thoáng dừng lại, yết hầu nhấp nhô lên xuống, giọng anh đột nhiên thay đổi, “Đừng lo lắng. Anh đây.”
Triều Vũ chưa từng nghe giọng anh cứng ngắc thế bao giờ, cô cắn môi, “Bà dì của em đã trễ nửa tháng rồi. Hôm qua em mới phát hiện ra.”
Mỗi lần bọn họ làm đều rất kịch liệt, mặc dù anh luôn dùng biện pháp, nhưng cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm.
Hứa Bác Diễn chống một tay lên vách tường, lúc này biểu lộ trên mặt đã dịu đi đôi chút.”Em đi khám chưa?”
“Chưa đi.”
“Anh tới đón em về nhà.” giọng anh tràn ngập vẻ kiên quyết khó từ chối, trong đôi mắt kia che dấu vẻ vui mừng khó nhận ra.