Chương 2

02

Tôi vẫn nhận được giấy đăng ký kết hôn với Lâm Nặc Vũ, khi tôi nhận được cuốn sổ màu đỏ, tôi vẫn rất mơ hồ.

Vậy mà tôi lại kết hôn rồi, chồng tôi còn là Lâm Nặc Vũ.

Đó là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ tới trước đây.

Nhưng đó là sự thật.

Tôi không quan tâm cuộc hôn nhân này có thể kéo dài bao lâu, cũng không qua tâm liệu Lâm Nặc Vũ có phải cố gắng nhân nhượng tôi mà cho tôi sinh đứa trẻ này hay không.

Nhưng nhìn bức ảnh cưới với phông nền đỏ, có tôi và anh ta, tôi vẫn không khỏi xúc động.

Thật tốt, mặc kệ đúng sai.

“Em cứ ở đây đi, tôi sẽ kêu dì giúp việc đến chăm sóc em và em bé.” Lâm Nặc Vũ cắt đứt suy nghĩ của tôi: “Nhớ đến bệnh viện kiểm tra đúng giờ, tôi sẽ đặt lịch hẹn trước cho em."

“Ừm, cảm ơn.” Tôi nhìn gian phòng trống không, không có một chút mùi khói bếp nào, thầm nghĩ đây là nơi anh ta chưa từng ở qua.

“Vậy tôi đi đây, có việc gì thì gọi điện cho tôi.” Anh ta không có vẻ gì là miễn cưỡng, giống như người đàn ông vừa thúc giục tôi kết hôn rồi đưa tôi đến đây không phải là anh ta vậy.

"Đi? Đi..."

Tôi muốn hỏi, nhưng đối phương hoàn toàn không cho tôi cơ hội, tôi chỉ thấy bóng dáng anh ta biến mất sau cánh cửa. Tôi chầm chậm bước đến bên cửa sổ, quả nhiên, tôi thấy chiếc xe quen thuộc đã khởi động và rời đi.

Cũng tình cờ, tôi nhận được một tin nhắn trên điện thoại: "Chúng ta sắp rời đi rồi, tôi biết..."

Còn lại chắc toàn chuyện tầm phào, tôi chả thèm đọc đã block luôn, tin nhắn rác kiểu này, lần này ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.

Kể từ đó, Lâm Nặc Vũ chưa bao giờ đến đây, anh ta cũng không liên lạc với tôi, nhưng anh ta đã để lại cho tôi thẻ ngân hàng của anh ta, tôi cũng không khách sáo, dù sao thì trên danh nghĩa anh ta cũng là chồng hợp pháp của tôi.

Tôi chưa bao giờ liên lạc với anh ta, mặc dù số điện thoại di động của anh ta đã khắc sâu trong tâm trí tôi.

Ngưỡng mộ và tình yêu?

Người không ở trước mặt tôi lười phải giả bộ, còn có đứa con trong bụng, tôi mang thì liên quan gì đến anh ta chứ?

Đối với bữa ăn do người dì làm mà anh ta mời đến nấu, tôi chỉ ăn một lần đã từ chối rồi, thay vào đó là bảo dì ấy thỉnh thoảng dọn dẹp nhà cửa.

Tôi thực sự đang yên tâm dưỡng thai, ăn gì cũng sang nhà bên cạnh, tôi thực sự được chăm sóc rất dịu dàng và cẩn thận.

"Tiểu Lỵ, hôm nay dì nấu canh gà cho con, đã gần bốn tháng rồi mà con vẫn chưa có dấu hiệu mang thai, nhất định phải bồi bổ thật tốt." Là một giọng nữ quen thuộc truyền đến.

"Dì, cảm ơn dì đã vất vả."

"Ngồi ở trên sô pha chờ dì một lát, đồ ăn sẽ chuẩn bị xong ngay, anh Hiểu Phi của con cũng sắp về rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm thôi."

Bài trí ở đây rất ấm áp và thoải mái, khác hoàn toàn với không gian trống trải bên cạnh như thể không có ai ở kia.

Trước đây tôi chưa bao giờ quan tâm và để ý đến những chi tiết này, thậm chí còn chuyển hết sự tức giận vì bị đối xử thờ ơ, tủi nhục và nỗi đau bị tính toán sang người yêu thương mình nhất.

Lần này được làm lại, tôi sẽ không ngu ngốc nữa đâu, tôi đã từng được yêu thương nên càng phải trân trọng.

Về phần tôi đã từng yêu đến chết đi sống lại, yêu mà không có lòng tự trọng thì tính là gì chứ?

__________________

Một số tên nhân vật đã được tui đổi lại.