- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Duy Nhất Tôi Mong Chờ
- Chương 12: Ngoại truyện: Giang Duy Nhất
Người Duy Nhất Tôi Mong Chờ
Chương 12: Ngoại truyện: Giang Duy Nhất
Con tên là Giang Duy Nhất, năm nay con chín tuổi.
Con sống với mẹ và có một cuộc sống rất hạnh phúc.
Thật ra, con có một bí mật, con là con gái của mẹ con, kiếp này và cả kiếp trước.
Ở kiếp trước, con tên là "Lâm Chiêu Đệ".
Con không biết ý nghĩa của cái tên này là gì, cho đến khi gặp người rất ghét con - bà nội Lâm, bà nói ý nghĩa tên của con, bà nói rằng cái tên này là tốt lành, nó sẽ thu hút con trai đến nhà họ Lâm, ý nghĩa của sự tồn tại của con cũng đã đạt được.
Lúc đó con không biết nó có nghĩa là gì, khi con hỏi mẹ con, mẹ đã suýt khóc. Mẹ xin lỗi con và nói rằng vì nhiều lý do nên mẹ không thể đổi tên cho con.
Mẹ cũng dịu dàng ôm con và giải thích rằng không phải là thu hút em trai hay gì cả, trong lòng bà ấy, con là báu vật duy nhất của bà ấy.
Con không hiểu tại sao mẹ con làm việc chăm chỉ như vậy. Khi con học mẫu giáo, những đứa trẻ khác có bố và mẹ, nhưng con chỉ có mẹ.
Cháu trai của bà nội Lâm, Lâm Gia Bảo, nhỏ hơn con một tuổi, nó luôn bắt nạt con, lấy trộm đồ của con, cố tình làm vỡ chúng, giật tóc con và luôn gọi con là đồ con hoang. Con không biết con hoang có nghĩa là gì, nhưng trong tiềm thức con biết rằng nếu con hỏi mẹ con, mẹ nhất định sẽ giải thích rằng con không phải con hoang và mẹ sẽ khóc sau lưng con một cách buồn bã.
Lâm Gia Bảo luôn đẩy con và đôi khi đánh con. Bà nội Lâm cười cười, cũng không ngăn cản nó, mấy lần Lâm Gia Bảo đẩy con ngã, con cũng không dám chống cự, nếu không bà nội Lâm giáng cho con một cái tát, con rất sợ đau.
Mẹ con đã làm việc rất vất vả để nuôi con ăn học. Con không muốn bà ấy đối mặt với bà nội Lâm, bởi vì bà nội Lâm rất xấu xa, bà ta luôn nói những điều không hay về mẹ.
Con đã nói rồi, mẹ con là người mẹ tốt nhất trên đời, nhưng không ai quan tâm đến con cả.
Con không hiểu bà nội Lâm nói gì, nhưng con có thể cảm nhận được sự ghê tởm trong mắt người khác, mặc dù hơi buồn nhưng con không muốn mẹ con cùng chịu nỗi bất bình này.
Mẹ con ngày nào cũng ôm con đi ngủ, ngày nào mẹ cũng đi sớm về muộn, thu xếp mọi thứ ngăn nắp. Mẹ trông già hơn rất nhiều, khi đứng cùng Lâm Gia Bảo và bà của nó, mọi người đã cười và nói rằng họ trông giống như chị em gái. Mẹ không phản bác gì cả, nhưng con có thể thấy sự cay đắng trong mắt mẹ.
Kiếp trước khi con chế.t, con mới học lớp ba, bị Lâm Gia Bảo đẩy xuống lầu ngã lăn ra chế.t, dù sao cũng không nhớ có đau hay không.
Con chỉ biết hôm đó là sinh nhật lần thứ chín của con, hiếm khi mẹ con xin nghỉ phép đến đón con.
Vào khoảnh khắc không trọng lượng, thế giới như chậm lại. Con nhìn mẹ chạy như điên đến, muốn ngăn lại, nhưng con vẫn ngã xuống đất trước.
Sau đó, linh hồn con theo mẹ con, nhìn mẹ ngơ ngơ ngẩn ngẩn trong một thời gian dài.
Bà ấy đột nhiên vui lên, thậm chí còn đi học bằng lái xe, là loại xe cho thuê.
Con nhớ hôm đó, bà ấy thu dọn đồ đạc và cẩn thận đặt ảnh của con bên trong người bà ấy. Khi bà ấy ra ngoài, hóa ra bà ấy đang lái một chiếc xe lái thuê.
Một linh hồn như con, cảm thấy bối rối một cách kỳ lạ, bà ấy...
Con lên xe trước đầu xe tải, trong xe diễn ra một cảnh vui vẻ: người đàn ông trung niên giọng nhẹ nhàng, kể những câu chuyện thú vị về bệnh viện, còn người phụ nữ rất xinh đẹp thỉnh thoảng đáp lại vài câu, nhưng đa phần là nói về việc mua sắm sau này, mua túi xách hay gì đó, cậu bé rất nghịch ngợm và đòi đồ chơi mới, ông bà thì chiều chuộng bảo đi siêu thị mua cho cháu.
Trong chiếc xe này là Lâm Gia Bảo và gia đình của nó, bố mẹ Lâm Gia Bảo dường như rất tốt với Lâm Gia Bảo, cả bà nội Lâm và những người khác cũng vậy. Con có chút ghen tị với một gia đình như vậy, trông rất hòa thuận và đẹp đẽ.
Tại sao khi con còn sống lại không có cha? Không có ông và bà? Không thể được gia đình nuông chiều như Lâm Gia Bảo vậy?
Con biết mẹ con sẽ làm gì, cái chế.t của con là do Lâm Gia Bảo gây ra. Nhưng vì nó là trẻ vị thành niên 8 tuổi nên không phải chịu trách nhiệm pháp lý và không phải chịu bất kỳ hình phạt pháp lý thực chất nào.
Mẹ muốn tự trừng phạt nó, nhưng con không muốn mẹ xảy ra chuyện.
Nhưng con không thể ngăn lại đuọce, con thấy mẹ con tăng tốc đột ngột và đâm thẳng vào chiếc xe phía trước. Cả hai chiếc xe cùng nhau rơi thẳng từ cầu xuống sông, kèm theo những tiếng va chạm gay gắt và tiếng la hét.
Con lao xuống tìm mẹ, gọi mẹ cũng vô ích, chỉ thấy đầu mẹ bê bết máu, xung quanh là nước bị nhuộm đỏ. Nhưng mẹ nở một nụ cười trên môi, lấy tay che ngực, đó là nơi cất ảnh chụp của con.
Những ký ức đau buồn, con còn chưa kịp thu lại cảm xúc của mình đã bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
“Cục cưng Nhất Nhất, có thể rời khỏi phòng rồi.” Giọng nói rất dịu dàng của mẹ vang lên.
“Vâng ạ!” Mẹ gọi con, con đã sẵn sàng ra ngoài.
Ngay khi con đi ra ngoài, con đã được chào đón bằng một bó búp bê rất đẹp, đó là chú heo con màu hồng mà con yêu thích.
"Chúc mừng sinh nhật con. Mẹ sẽ luôn yêu con!"
Mẹ mặc váy công chúa, là đồ đôi mẹ con với con. Trên gương mặt không có dấu vết của tuổi tác, mẹ xinh đẹp như gái đôi mươi. Nhân tiện, mẹ đã tốt nghiệp cao học, hiện đang làm biên kịch, mẹ làm việc ở nhà và có thể đi cùng con mọi lúc.
Căn phòng cũng được trang trí rất xinh đẹp, con thích nó.
“Con cảm ơn mẹ!” Con sung sướиɠ quá, ôm chầm lấy mẹ và làm nũng.
"Cục cưng Nhất Nhất, năm nay chín tuổi rồi nha. Sinh nhật vui vẻ, bà dì chúc công chúa nhỏ mỗi ngày đều vui vẻ, mỗi năm không ưu phiền, mãi mãi khỏe mạnh và hạnh phúc."
Vừa rời khỏi vòng tay mẹ, con đã được bà dì ôm vào lòng.
Thật ấm áp, con có mẹ, có bà dì, có ông bà ngoại thỉnh thoảng lên thăm con, con mãn nguyện lắm.
Lần này, con lại được làm con gái của mẹ, con thực sự rất hạnh phúc.
Con sẽ cố gắng lớn lên, cũng sẽ bảo vệ mẹ thật tốt.
[Hoàn ngoại truyện]
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Duy Nhất Tôi Mong Chờ
- Chương 12: Ngoại truyện: Giang Duy Nhất