Chương 8

"Bây giờ anh có thể ăn rồi."

Ánh mắt của anh ấy đã dịu đi đáng kể so với trước đó, điều này khiến tôi phải xem xét lại. Vì vậy, tôi nhìn vào mắt anh ấy và mỉm cười.

"Quay đi."

"À, vâng."

Chắc là anh thấy không thoải mái khi tôi ở quá gần. Vì vậy nên tôi đã lùi nửa bước. Tôi quỳ xuống bưng khay lên rồi khuấy súp ngô và múc ra cho anh ta ăn.

Anh ta ăn nó một cách miễn cưỡng như thể không chịu được.

"Ư..."

"Có nóng không?"

"...Có."

Thế là tôi thổi nốt thìa tiếp theo. Anh ấy nhìn tôi như thể anh bối rối trước hành động của tôi nhưng vẫn bình tĩnh ăn. Khi các đối tượng của Lớp Z gây rắc rối, tay của họ bị trói ra sau lưng, vì vậy anh ta không thể làm được gì nhiều.

"Cậu."

"Tên tôi là Aselia."

"A-702."

"Ừ."

"Cậu có luôn gặp rắc rối nếu tôi để lại thức ăn không?"

"Ừ, anh không cần phải lo lắng về điều đó đâu. Nó cũng đã xảy ra rất nhiều ở các phòng trước đó...."

"Cậu có đi đến các phòng khác không?"

Tôi gật đầu, còn anh thì trông lạ lắm. Biểu hiện như không hài lòng vậy.

"Tôi xin lỗi."

"Cái gì?"



"Tôi xin lỗi."

Giọng khi xin lỗi của anh ấy rất hay, nên tôi đã bị phân tâm và phải hỏi lại anh lần nữa. Nghĩ lại thì, tôi đã nghĩ rằng anh đã ăn tất cả những gì anh ấy được cho trong tiểu thuyết cơ đấy.

Tuy nhiên, nếu tôi chỉ phục vụ bữa ăn mà không nhìn vào mắt anh vì sự sợ hãi như trong truyện gốc, thì chắc tôi sẽ bị sát hại một cách dã man.

"Vậy, từ giờ trở đi anh sẽ ăn uống đầy đủ chứ?"

Anh không trả lời và bắt gặp ánh mắt của tôi. Theo phản xạ, tôi bật cười và anh lại cau mày. Tôi không thể bỏ cuộc. Còn 14 ngày nữa, tôi phải cười toe toét mới được.

Như để xác nhận, tôi dọn súp ra cho anh và để anh ấy ăn nó, như một con mèo chán nản.

Sau khi ăn hết súp, tôi phết mứt táo lên trên chiếc bánh mì vụn. Sau khi thoa cẩn thận, tôi đưa nó cho anh và có vẻ anh trông vô cùng kinh tởm chúng.

"Cậu có ghét mứt táo không?"

"..."

Vì lông mày anh ấy nhíu lại nên tôi định nhẹ nhàng gắp thức ăn lại. Anh ấy lại nhìn má tôi, hít một hơi thật sâu và ăn nó.

Bánh mì dai kinh khủng, rất khó để xé nó ra. Và khi ở trong miệng, việc nhai nó chẳng khác gì đang nhai cao su vậy. Tất nhiên, anh ta trông như bị xúc phạm bởi thức ăn.

Tôi đặt thịt xông khói lên trên miếng bánh mì baguette cuối cùng còn lại. Anh có vẻ ghét mùi dầu nhất. Với vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt rằng anh ấy không thể làm được, ánh mắt nhìn tôi như thể đang cầu xin.

Vì vậy, tôi mỉm cười, đồng ý và nói rằng không sao đâu. Nhưng cái cảm giác ấy lại phát hiện ra má tôi.

Mặt tôi vẫn còn đau, nhưng vết sưng đáng lẽ phải xẹp xuống rồi.

Anh miễn cưỡng cắn vào.

"Ư... ."

"Nó có mùi vị khủng khϊếp à?"

Anh không trả lời và buộc mình nhai nó. Bánh mì cứng đến mức làm đau hàm và miếng thịt thì chẳng khác gì miếng mỡ đặc.

Kalisten cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn ngày càng xông của mình. Anh cố gắng nhai hết rồi nuốt xuống.



"Cảm ơn anh, Z-999."

Bây giờ điều duy nhất còn lại phải làm là cho anh ta uống thuốc. Đây là phần khó khăn nhất.

Tôi không biết làm thế nào lại có những viên thuốc tương tự như những viên ở thế giới hiện đại trước đây của tôi, nhưng những gì họ đưa cho tôi dường như là hỗn hợp của vitamin, thuốc ngủ và chất ổn định độc nhất chỉ có thể tìm thấy ở thế giới này.

Kalisten hiện đang ở giai đoạn đầu của lần thức tỉnh đầu tiên. Vì vậy, có lẽ họ đang cố gắng làm ổn định anh ta trước.

Có thể thức tỉnh lên đến cấp độ 3 với nhiều giai đoạn khác nhau. Tôi nghe nói lần thức tỉnh đầu tiên bao gồm 5 giai đoạn.

"Xin lỗi, Z-999."

"... ."

"Tôi nghĩ tốt nhất là chỉ nên uống một trong số này thôi. Đây là thuốc ngủ, đây là thuốc an thần.... Nếu bạn uống thứ này khi bạn chưa buồn ngủ, bạn sẽ cảm thấy chóng mặt và mệt mỏi. Vậy nên đừng uống chúng,"

Tôi giải thích khi chỉ cho anh ta thứ có vẻ là natri pentothal. *(Thuốc mê nha)

"Đây là sự thật đó."

Anh nhìn tôi một cách trống rỗng.

"Cậu."

"Hả?"

"Cậu có mùi lạ."

"Anh đang nói về cái gì vậy?"

Như bị thôi miên, anh ấy nhìn tôi như một gã say rồi gục đầu vào vai tôi.

"Ồ... ."

Mặc dù cánh tay của Kalisten bị trói sau lưng nhưng tôi vẫn không thể di chuyển ra khỏi vì cái ánh mắt anh nhìn tôi. Nó giống như một động vật ăn cỏ bị kẻ săn mồi rình rập.

"Mùi gì đây?"

Đột nhiên, vết thương trên tay tôi ngứa ran giống như khi tôi ở cùng với Felix.