Chương 5

Tôi đã ở trong cuốn tiểu thuyết BL 19+ có tên "Và Mọi Người Đều Im Lặng" này được bao lâu rồi? Chà, đã khoảng một năm kể từ khi tôi sở hữu cơ thể này.

Ở kiếp trước, tôi là một "sinh viên bình thường" - phụt - Sao lại nói thế nhỉ? Nếu trung tâm giam giữ vị thành niên là nơi các cậu bé phạm tội, thì trường cao học* là nơi sinh viên đại học phạm sai lầm.

*Cao học: cấp học trên đại học, học lên thạc sĩ, tiến sĩ

Nếu tôi hỏi bản thân điều gì khiến tôi hối tiếc nhất trong kiếp trước, tôi sẽ không chút do dự mà nói rằng là học lên cao học.

Lý do tôi chết chính là vì học cao học.

Tôi đã làm việc với tư cách là một giáo viên, sinh viên, nhà nghiên cứu và thậm chí còn tiến hành nghiên cứu của những nhà nghiên cứu cấp cao khác không liên quan đến tôi. Có lẽ số tôi sẽ tốt hơn một chút nếu tôi không phải làm công việc trợ giảng.

Nhưng gia đình tôi không khá giả vậy nên tôi phải bán sống bán chết để kiếm tiền.

Sau vài ngày làm trợ giảng và sống trong phòng thí nghiệm, tôi nghĩ mình sẽ ổn thôi.

Kỷ lục của tôi là ở phòng thí nghiệm đến ba đêm, vậy nếu tôi ở đó thêm hai đêm nữa liệu có chết không nhỉ?

Nhưng tôi thực sự đã chết khi tôi ở lại đó.

Tôi nhớ lại ngày cuối cùng của mình, tầm nhìn của tôi mờ dần như một chiếc máy tính sắp hỏng. Tôi choáng váng. Tai tôi ù ù cứ như thể tôi đang ở dưới nước và ai đó nói chuyện với tôi. Bên cạnh đó, mỗi khi tôi bước một bước, sàn nhà cứ như đang rung chuyển. Dù chẳng có gì trong bụng nhưng dạ dày của tôi luôn cảm thấy khó chịu và muốn trào hết mọi thứ ra.

Tôi đã nghĩ mình sẽ chết nếu không ngủ ngay, nhưng khi tôi cố chợp mắt trong những giờ nghỉ hiếm hoi, tôi chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ và chẳng thể chợp mắt được.

Cuối cùng, trong phòng thí nghiệm, tôi ôm chăn và ngủ thϊếp đi... và rồi, tôi ở đây luôn rồi.

Trong tất cả các cuốn tiểu thuyết, tôi lại bị mắc kẹt trong một cuốn cả hy vọng hay ước mơ đều không có.

"Tôi thích anh."

Một con chuột bị dồn vào đường cùng có thể cắn một con mèo. Tôi là một con chuột bị dồn vào chân tường, vậy nên tôi có thể nói những điều như này với anh ta, một con báo đen.

Đôi mắt đỏ rực đang nhìn thẳng vào tôi. Thời gian như ngừng trôi, mọi thứ đều đóng băng.

"Cái gì?"



"Tôi thích anh."

"... ."

Anh ta không chút biểu cảm nhưng đôi mắt sáng ấy lại chẳng chớp lấy một lần.

Thấy vậy, tôi còn sợ hãi hơn. Tôi biết mình không thể tránh được cái nhìn chằm chằm của anh, vì vậy tôi lấy lại tinh thần và nhìn thẳng lại. Một con thú hoang lao vào để cắn xé ngay khi ta không đủ dũng cảm để giao tiếp bằng mắt với nó.

"Vậy tôi muốn làm bạn với anh."

Thậm chí sau một năm đã trôi qua, tôi thường quên rằng mình có cơ thể của một người đàn ông khi đeo chiếc vòng cổ này.

"Ờm... ."

Anh không trả lời nhưng khuôn mặt anh càng trở nên đáng sợ hơn. Nếu tôi nói rằng tôi đã thú nhận nhầm chắc anh ta sẽ tháo xiềng xích và vặn cổ tôi.

"Ra ngoài ngay,"

Anh gầm gừ, vẻ mặt méo xệch vì không hài lòng.

"Anh không nghe tôi nói sao? Ra ngoài."

Bầu không khí lạ lùng bao trùm cả căn phòng, tôi nhanh chóng bưng bưng đồ đứng dậy.

May hay rủi, đúng lúc đó, giờ ăn của tầng Z đã kết thúc và cánh cửa phòng giam mở ra.

Tôi không đủ can đảm để nhìn lại, vì vậy tôi đã chạy thẳng ra ngoài.

Tại sao anh ta lại có vẻ ghét lời tỏ tình của tôi như vậy? Chẳng phải Kalisten đã tỏ ra quan tâm đến Aselia sao?

"Đây là gì?"

"A! A-702!"

Khi nhà nghiên cứu nhìn xuống kiểm tra, tôi đã lo lắng và nói số của mình.

"Tại sao lại có nhiều thức ăn thừa như vậy?"



"À...."

Anh ta nhìn vào căn phòng Z-999 mà tôi bước ra rồi nhìn lại tôi.

"Lại thế nữa."

"Xin lỗi... Oái!"

Tôi ngã xuống sàn cùng với cái khay rơi xuống đập thẳng vào mặt.

Tôi biết mình nằm yên sẽ tốt hơn, nên tôi nhanh chóng dọn thức ăn trên khay và đứng dậy. Thật là may mắn vì Kalisten đã ăn hết cháo nên thức ăn không vương vãi trên quần áo của nhà nghiên cứu.

"Tại sao Z-999 không ăn hết chỗ này?"

"Tôi đã phạm lỗi- ugh... !"

Lần này tôi phải mất một lúc mới đứng dậy được vì bị cái tát mạnh đến mức nghe thấy tiếng. Tôi không thể nghe thấy giọng nói của nhà nghiên cứu do bị ù tai.

"Lần sau làm tốt đi."

"Vâng, cảm ơn."

Cơ thể tôi run rẩy, và mặt tôi đau rát.

Nhà nghiên cứu tiếp tục kiểm tra những người khác ở cuối hàng. Khi nhà nghiên cứu tóc nâu quay đầu lại và đi xa, tôi ngước mắt nhìn lên và thấy đôi mắt của Kalisten đang nhìn tôi.

Có vẻ như các cánh cửa vẫn chưa được đóng lại.

Anh ấy đang nhìn tôi như thể đang ngạc nhiên, nên tôi bất giác mỉm cười.

Có lẽ anh không vô tâm nhưng lại vụng về trong việc bày tỏ?

Trông anh có vẻ lo lắng. Vì vậy, khi tôi nói tôi không sao, anh ấy đã quay đầu đi.

Đừng lo lắng, tôi đã tốt nghiệp được trường đại học nên mấy cái này chẳng là gì cả.