Vốn dĩ tôi sinh ra trong một khu ổ chuột, nơi mà người ta thường ví là chốn ánh sáng chả bao giờ tìm tới. Nhiều thể loại người và không ít tệ nạn xã hội. Mẹ tôi là gái bán hoa còn ba tôi là một tay nghiện cờ bạc.
Năm tôi 14 tuổi mẹ mắc căn bệnh thế kỷ rồi qua đời. Trong đám tang của bà, tôi không hề khóc như những đứa trẻ mất mẹ khác, thậm chí còn chẳng thấy nổi một tia đau thương trong ánh mắt. Tất cả mọi người đều nói tôi máu lạnh vô tình. Nhưng nếu giây phút ấy được cười, tôi nhất định sẽ cười thật lớn. Cười để chúc mừng cho mẹ tôi, chúc mừng bà thoát khỏi bể khổ. Thay vì phải chịu bao tủi hờn để cung phụng người chồng bài bạc thì như thế này với mẹ có lẽ là một sự giải thoát.
Mẹ tôi được giải thoát, đồng nghĩa với việc tôi sẽ là đối tượng thế chỗ. Sau khi mẹ mất, ba bắt tôi nghĩ học. Ông còn mua về cho tôi rất nhiều phấn, son, bảo tôi tập làm quen với chúng. Lúc đầu tôi cũng chẳng hiểu tại sao ba làm như vậy. Nhưng trong một lần ông say, tôi mới tỏ. Ông muốn tôi nối nghiệp mẹ. Nối tiếp cái tủi hờn, cay đắng của bà.
Nếu yêu thích những truyện cùng thể loại, bạn có thể đọc thêm Phía Sau Tan Vỡ hoặc Nhân Duyên Khó Tránh!