Nhìn bát mì trước mặt, Trương Lỗi không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, chậm rãi cầm đũa bắt đầu ăn, nhưng sau khi ăn được một nửa, Trương Lỗi chậm rãi ngẩng đầu cẩn thận nhìn Triệu Khách, dường như do dự một lúc lâu mới nói: “Ca, hôm qua ngươi… Ngươi không sao chứ.”
“Hôm qua?”
Đầu tiên Triệu Khách ngẩn ra nhưng nhanh chóng hiểu rõ, Trương Lỗi nói đến hôm qua là thời gian trong hiện thực, cũng là đêm hôm trước hắn tiến vào không gian khủng bố.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Khách khẽ thay đổi, biết vì sao Trương Lỗi lại tỏ ra kỳ quái như vậy, Triệu Khách nghĩ vậy cố gắng làm giọng mình chậm lại: “Sao thế, không phải hôm qua rất bình thường à??”
“Không phải… Là… Ta… Được rồi, ta đi đây.”
Trương Lỗi nói xong đứng lên muốn đi ra ngoài, bước chân hốt hoảng hình như nhanh hơn rất nhiều, một phát mở cửa phòng ra, ngay lúc định đi ra ngoài lại có một bàn tay đặt lên trên vai Trương Lỗi.
Thấy thế, trái tim Trương Lỗi đột nhiên căng thẳng như có một bàn tay đang bóp chặt cổ họng hắn ta, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Chậm rãi quay đầu lại chỉ thấy Triệu Khách đứng ở sau lưng hắn ta, ánh mắt lạnh lùng khiến Trương Lỗi cảm thấy da đầu mình tê dại, đột nhiên thấy rất hối hận vì sao hôm nay hắn ta còn muốn đi đưa rau.
“Ngươi đã quên cầm chìa khóa ba lần.”
Triệu Khách mỉm cười với Trương Lỗi, một tay đưa chìa khóa mà Trương Lỗi để quên trên bàn cho hắn ta.
Thấy Triệu Khách đưa chìa khóa cho hắn ta, Trương Lỗi ngơ ngác cố gắng nở một nụ cười, chỉ có điều Trương Lỗi không biết da mặt hắn ta đang cứng ngắc, lúc này cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Cảm ơn ca, ta… Ta đi đưa rau.”
Sau khi nhận lấy chìa khóa, Trương Lỗi sải bước đi về phía xe xích lô của mình, sau khi chậm rãi lái xe rời khỏi nhà Triệu Khách, vẻ mặt Trương Lỗi mới chậm rãi thả lỏng, quay lại thấy Triệu Khách còn đứng ngoài cửa tiệm nhìn mình. Trương Lỗi thấy thế, khóe môi giật giật, vội vàng lái xe nhanh chóng rời đi.
“Ừm, rốt cuộc hắn thấy cái gì?”
Tuy Triệu Khách không nghĩ ra nhưng trong lòng cũng có chút suy đoán, hai ngày trước khi tiến vào không gian khủng bố, nhân cách của hắn hoàn toàn ở trạng thái ngủ say, Triệu Khách cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo tính cách của mấy người kia, tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.
Sau khi quay về cửa tiệm, Triệu Khách bỏ tất cả nguyên liệu nấu ăn vào trong sách tem, bao gồm cả con cá Empurau mới ăn chưa được một phần mười kia.
Hắn lấy tấm danh thϊếp của Vương Na từ trong ngăn kéo, nhìn kỹ tấm danh thϊếp này, nói thầm: “Xem ra, trước khi tiến vào không gian khủng bố tiếp theo, mình phải đi làm kiểm tra rồi.”
Giữa trưa ngày hôm sau, Triệu Khách tỉnh lại từ trong quan tài, mở tủ quần áo của mình ra, đổi sang một bộ đồ lịch sự nhưng khá thoải mái.
Áo sơ mi màu nâu ôm sát vào làn da Triệu Khách, khiến dáng người thon dài của Triệu Khách càng gọn gàng hơn, hai cúc áo ở ngực mở ra, mơ hồ thấy được đường cong cường tráng mạnh mẽ, lấy ra kính râm đeo lên mặt.
Đôi giày da bóng loáng phát ra từng tiếng bước chân cộp cộp, nhấc chân ngồi lên xe gắn máy.
“Ong ong…”
Tiếng động cơ trầm thấp vù vù khiến rất nhiều người đi đường xung quanh liên tục liếc nhìn, chỉ thấy mũi chân Triệu Khách nhẹ nhàng giẫm lên hộp số.
“Tít tít tít tít tít…”
Chỉ thấy chiếc xe gắn máy đã sắp báo hỏng kia phun ra một luồng khói đen rồi chậm rãi khởi động, nhưng thân xe run rẩy thật sự khiến người ta nghi ngờ liệu chiếc xe gắn máy này có đột nhiên tan ra thành từng mảnh hay không.
“Phì, nếu không biết, lão tử còn tưởng hắn đang lái Harley chứ?”
Nhìn theo bóng lưng Triệu Khách đi ra, một người dân không nhịn được nhổ nước bọt, khinh bỉ nói.
“Tút tút tút…”
Tiếng động giống với máy kéo vang lên cũng không quá chói tai trong khu thành phố phồn hoa, nhưng thỉnh thoảng nhả ra một làn khói đen vẫn hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
Lúc hắn mua căn nhà ở ngoại ô đã được chủ nhà tặng kèm chiếc xe gần máy gần như sắp báo hỏng này.
Dựa theo lời giải thích rất khiêm tốn của chủ xe, chiếc xe gắn máy này đã có tuổi đời khoảng tám năm, nhưng Triệu Khách nhìn thế nào cũng cảm thấy trên cơ bản chiếc xe này có thể báo hỏng luôn rồi.
Dừng xe xong, Triệu Khách nhìn tòa nhà trắng tinh trước mặt, Triệu Khách không nhịn được thở sâu, nếu có thể hắn thật sự không muốn đến gần nơi khiến hắn cảm thấy chán ghét.
Nhưng không thể trì hoãn bệnh tình của mình thêm nữa, Triệu Khách biết những tên kia tuyệt đối không tổn thương hắn, nhưng vừa nghĩ đến hắn có thể rơi vào trạng thái mất trí nhớ bất cứ lúc nào, chờ sau khi hắn tỉnh lại hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, đã làm cái gì?
Tình huống không biết làm sao, hoàn toàn không chịu sự khống chế này khiến Triệu Khách cảm thấy đau đầu.
Bởi vì từng có hẹn với Vương Na, lúc Triệu Khách tìm nàng khám bệnh không cần xếp hàng đăng ký, cứ đến thẳng phòng khám bệnh ở trên tầng ba.
Vương Na là chuyên gia về bệnh tâm thần ở bệnh viện này, nhưng trừ khi có những bệnh lý thuộc loại rất khó giải quyết, Vương Na sẽ không can thiệp vào những bệnh tâm lý bình thường.
Vì vậy lúc trước Triệu Khách đến đây, phòng của Vương Na thường không có những bệnh nhân khác.