Chương 91 - Cá Empurau(1)

(1) Là một loại cá Mahseer trong họ cá Chép, là một loài cá bản địa ở vùng Đông Nam Á, chúng là đặc sản của Malaysia, nguyên liệu để chế biến thành những món ăn đắt tiền.

Nếu là cá nheo bình thường, có lẽ Triệu Khách không nhìn lấy một cái, nhưng hiển nhiên con cá này không phải, đầu nhọn, lưng lồi mang theo một vài bướu lạc đà, còn có bụng cá phình to, càng hiếm có hơn đây là một con cá sống.

Triệu Khách đưa tay lấy một mảnh vảy trên thân cá xuống, đặt dưới chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, sau khi xác định mùi hương không sai, không nhịn được khen ngợi: “Đồ tốt!”

Triệu Khách nhìn con cá trước mặt, trong mắt cũng hiện ra tia sáng khác biệt, sau khi quan sát cẩn thận một lúc, Triệu Khách hỏi người trung niên: “Ngươi bỏ ra bao nhiêu tiền?”

“Không có tiền, trả bằng một căn nhà nhỏ trong thành phố.”

Lúc người trung niên nói đến giá cả còn hơi bất đắc dĩ, giá cả của con cá này tuyệt đối có thể gọi là giá trên trời, nó quá đắt, nếu không phải hắn ta có mối quan hệ, sợ rằng con cá này sẽ không rơi vào tay hắn ta.

Một căn nhà nhỏ đổi lấy một con cá, đổi lại là người khác, e rằng sẽ nói hắn ta là kẻ điên, nhưng hắn ta biết cái giá này rất đáng giá.

“Kiếm lời rồi! Nếu để doanh nhân giàu có nhìn thấy, con cá này sẽ không đến lượt ngươi.”

Triệu Khách gật đầu, cũng không cảm thấy ngạc nhiên với việc người trung niên dùng căn nhà thế chấp để đổi lấy một con cá.

Trong mắt hắn, con cá hiếm có này đáng giá một căn nhà nhỏ, dù sao cá hoang dã đã thuần túy còn quá khan hiếm, cho dù sau này có được cũng không còn hương vị như vậy.

Triệu Khách dựa theo trọng lượng cá để chuyển đổi, mặc dù con cá cỡ lớn, nhưng ít ra mười năm chỉ được khoảng 7kg, Triệu Khách đoán con cá này khoảng mười ba tuổi, là lúc có chất thịt đỉnh cao.

“Sao nào, con cá này thật sự là cá Empurau, ta không bị lừa chứ.”

Đối với Triệu Khách mà nói, một căn nhà nhỏ không tính là gì, nhưng lại đã móc sạch vốn liếng của vị thực khách này, tất nhiên sẽ rất chú ý.

“Không sai, ngươi rất may mắn, con cá này đúng là cá Empurau, hơn nữa thuộc về nhóm cuối cùng, năm ngoài ta nghe nói bên Malaysia trắng trợn phát triển rộng rãi quả cọ dầu, đã chặt phá rất nhiều cây cối xay gió, e rằng sau này không có cá Empurau nữa.”

Triệu Khách nói đến đây trong lòng cũng không nhịn được tiếc nuối, nhớ lúc trước thấy tin tức này, hắn cũng không nhịn được thầm mắng thật sự phí của trời.

Thật ra, cá Empurau cũng không hiếm thấy ở Malaysida, tên gọi ban đầu của nó là cá Mahseer vàng, không phải là thứ hiếm có gì, mỗi một dòng sông ở Đông Nam Á đều có loại cá này.

Loại cá được gọi là cá Empurau này, cũng chỉ có cá Mahseer vàng sống trong hai vùng nước thượng du và hạ du dòng sông ở Malaysia mới được gọi là cá Empurau.

Loại cá này sẽ ăn quả cối xay gió ở hai bên bờ để lớn lên, trong chất thịt mang theo mùi trái cây đậm đà, chứ không phải mùi tanh của cá sông, đây mới là giá trị lớn nhất của con cá này.

Về phần những con cá nuôi và được đánh bắt ở những chỗ khác, căn bản không được gọi là cá Empurau.

Vì vậy, Triệu Khách mới nói một căn nhà nhỏ đổi một con cá là đáng giá, e rằng trong tương lai sẽ không được ăn loại cá này nữa.

“Quá tốt rồi, ngươi có thể làm không, phụ thân ta muốn ăn cá nhưng hắn ăn cá bình thường sẽ nôn ra, đây là con cá tốt nhất mà ta tìm được, ta muốn trước khi phụ thân ta đi xa có thể ăn một miếng thịt cá thật vui vẻ.”

Khuôn mặt người trung niên rất vui vẻ nhưng nói xong câu cuối cùng đôi mắt lại ẩm ướt, hắn ta biết có lẽ phụ thân không sống được mấy ngày nữa, bác sĩ đã nói cho hắn ta biết dự tính xấu nhất, hiện tại hắn ta cũng không làm được gì, chỉ có thể dốc hết sức hoàn thành chút tâm nguyện cuối cùng của phụ thân.

“Được.”

Triệu Khách gật đầu cũng không bị ảnh hưởng bởi lời nói của người trung niên, ôm cá vào trong bếp, Triệu Khách cẩn thận quan sát con cá này.

Chỉ thấy ánh mắt Triệu Khách dần trở nên nghiêm túc, lấy ra một con dao mới tinh từ trong tủ bếp nhẹ nhàng cắt vào bụng cá, lưỡi dao nhẹ nhàng lướt qua bụng cá một cái đã lấy nội tạng ở bên trong ra.

Lưỡi dao màu bạc khúc xạ ra tia sáng lạnh lẽo ở dưới ánh đèn, nhưng nằm trên tay Triệu Khách lại như tỏa ra sinh mệnh mới, nhanh chóng, trôi chảy, dường như mỗi một dao đều hoàn mỹ như trải qua hơn ngàn lần luyện tập.

“Xì xì xì!”

Vảy cá bị cạo ra nhanh chóng tản ra vô số bọt khí trong dầu, một lớp bột bánh mỳ được bao bọc bên trên nhanh chóng phình lên, nhưng không đợi nó đổi màu đã bị Triệu Khách vét ra, chờ sau khi nguội lại chiên đi chiên lại.

Chờ đến khi vảy cá vàng rực mới được Triệu Khách bày lên đĩa, vảy cá màu vàng kim đặt trên đĩa màu xanh lá cây trông có vẻ phong phú đầy đủ, cẩn thận ngửi còn ngửi được một mùi sữa thơm nhàn nhạt.

“Cạch!”

Một miếng vào miệng xốp giòn thơm ngọt, trong mùi sữa này còn mang theo mùi trái cây êm dịu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy món ăn này được làm từ vảy cá, e rằng không ai tin thứ đang ăn trong miệng chỉ là vảy cá.

Sau khi cho lão gia tử ăn mấy miếng, người trung niên vui vẻ nói: “Ăn, ăn.”