Chương 9: Tay Gấu Nướng

Triệu Khách không để ý đến Tề Lượng, một tay chộp lấy tóc lão thái, một tay xé rèm cửa, sau rèm cửa là một cái bếp lò thô sơ, ngoại trừ chiếc nồi lớn đang sôi trào, cũng chỉ có hai cái vạc nước dùng để ướp dưa muối.

“Ngươi điên rồi!”

Nhân lúc Triệu Khách đưa tay xé rèm cửa, trong mắt Tề Lượng hiện ra tia sáng, bước nhanh lao về phía Triệu Khách muốn cướp dao, nhưng hắn ta còn chưa ra tay, đã thấy Triệu Khách tay mắt lanh lẹ như đã sớm đề phòng Triệu Khách, vừa quay người đá một chân vào ngực Tề Lượng.

“Cạch!”

Dáng người một mét tám bị Triệu Khách đột nhiên đá một cái vào ngực, cơ thể Tề Lượng nghiêng đi, một tay đẩy cái nắp trên chiếc chum đựng nước, một tay hất ra, toàn bộ cánh tay của hắn ta chúi vào trong vạc.

Không đợi tự đứng lên, Tề Lượng đột nhiên cảm nhận hình như tay bắt được thứ gì đó, quay lại nhìn trong vạc, sau khi thấy được thứ trong vạc, đầu tiên Tề Lượng ngơ ngác.

“Hít!!”

Ngay sau đó một luồng khí lạnh chui vào từ kẽ răng của mình, một cái xác đang nằm trong vạc dưa muối tối om, đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm vào mình.

“A!”

Tề Lượng ngơ ngác một lúc lâu mới tỉnh táo lại, lộn nhào lăn sang một bên, khuôn mặt trắng bệch chỉ đầu người trong vạc, đôi môi run rẩy ngay cả lời nói cũng không lưu loát: “Chết… Người chết! Là… Là cái tên kia.”

Xác chết trong vạc không phải ai khác, chính là Lý Hồng Binh đã đi trước bọn họ một bước.

Trần Tĩnh đứng đằng sau cũng coi như bình tĩnh, mặc dù là bác sĩ tâm lý học nhưng vẫn là bác sĩ, tuy đứng nguyên tại chỗ hai tay run rẩy nhưng so sánh ra phản ứng tốt hơn Tề Lượng nhiều.

“Ọe…”

Tề Lượng chỉ là một sinh viên bình thường, chưa từng thấy tình cảnh máu me như vậy.



Dạ dày sôi trào, không nhịn được há miệng nôn mửa.

Một mùi chua hôi gay mũi khiến Triệu Khách cau mày, túm tóc lão thái trong ngực dịch sang bên cạnh một chút.

Dường như Tề Lượng không chú ý đến chi tiết này, sau khi cố gắng thích ứng lại bò dậy từ dưới đất, đôi mắt nhìn chằm chằm lão thái, nói: “Ngươi gϊếŧ hắn!”

Lão thái há miệng cười lạnh lùng để lộ ra hàm răng vàng khè không trả lời câu hỏi của Tề Lượng, xem ra đã đồng ý với cách nói của Tề Lượng.

Tề Lượng thấy thế ôm ngực, lúc muốn nói gì đó lại thấy lão thái đột nhiên đưa tay tóm lấy cổ tay Triệu Khách, duỗi tay bóp cổ họng Triệu Khách.

Thoạt nhìn lão thái này đã tám mấy nhưng động tác lại nhanh nhẹn hơn dự đoán, thậm chí còn nhanh nhẹn hơn đám người trẻ tuổi Tề Lượng này.

“Muốn chết!”

Trong ánh mắt Triệu Khách thoáng qua vẻ lo lắng, đưa tay lên muốn đấm lại, chỉ có điều nắm đấm còn chưa đánh ra, Triệu Khách lại cảm thấy lạnh cả người.

Chỉ thấy bàn tay đánh tới khô gầy nhưng lại mọc đầy lông đen, năm móng tay to dài sắc bén tản ra một luồng sát khí khϊếp người ở trong không khí.

Triệu Khách giật mình: “Đây là tay người??”

Hắn đã thấy rất nhiều tay người nhưng chưa từng thấy kiểu nào thế này, đây không thể gọi là tay người mà là móng vuốt động vật.

Nhưng lúc này Triệu Khách cũng không kịp nghiên cứu vấn đề đây rốt cuộc là thịt kho tàu… Không, là tay người hay móng vuốt.

Hắn vội vàng nghiêng người về sau, ngồi xổm xuống né tránh bàn tay phải của lão thái đang đánh tới.

Đồng thời một tay khác vẩy cán dao một cái, con dao gọt trái cây nhỏ nhắn nhanh chóng đảo một vòng trên đầu ngón tay Triệu Khách, bị Triệu Khách cầm ngược trong lòng bàn tay, mũi dao hướng lên nhắm thẳng vào bàn tay mà lão thái đang nắm lấy cổ tay mình rồi đâm thẳng vào.



“Xoẹt!”

Cảm giác lưỡi dao đâm xuyên qua da thịt khiến Triệu Khách híp mắt lại, không cần ngẩng đầu nhìn, chỉ dựa vào tiếng động và cảm xúc truyền đến từ lưỡi dao, Triệu Khách biết ít nhất một dao kia đã cắt gân tay trái của lão thái.

“A!”

Lão thái rít lên một tiếng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện ra vẻ đau đớn, há miệng để lộ ra hàm răng sắc nhọn, một tay khác đập vào sau lưng Triệu Khách.

“Vù…”

Cú đánh này còn kèm theo tiếng gió, đến vừa vội vừa nhanh, Triệu Khách muốn tránh cũng không kịp, “xoạt”. Trong nháy mắt Triệu Khách cảm giác sau lưng lạnh lẽo, một cảm giác nóng bỏng xé rách bao trùm xuống khiến Triệu Khách không nhịn được hít vào một hơi, đau đến ngoác mồm.

“Cút ngay!”

Lúc này, dáng người đô con cao một mét tám của Tề Lượng đã phát huy chút tác dụng, túm lấy băng ghế nện vào sau đầu lão thái.

Chỉ nghe “bộp…” một tiếng, băng ghế cũ kỹ trong tay Tề Lượng lập tức chia năm xẻ bảy.

Cả cái băng ghế này đập xuống, dù là người trẻ tuổi không chết cũng chấn động não, nhưng bước chân lão thái chỉ hơi lảo đảo đã quay phắt đầu sang, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Tề Lượng, đưa tay tóm lấy Tề Lượng.

Nhưng cũng đã có tuổi rồi lại bị Tề Lượng đập băng ghế vào sau gáy, mắt lão thái kia trợn ngược, lúc đứng ở nơi đó cũng cảm giác hơi lảo đảo, không những không bắt được Tề Lượng, ngược lại còn khiến mình suýt thì ngã sấp xuống.

“Cơ hội đến!”

Thấy thế, đôi mắt Triệu Khách tối tăm cũng mặc kệ vết thương bỏng rát sau lưng, giơ con dao gọt trái cây trong tay lên đâm vào giữa lưng lão thái.

“Phốc!”