Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 85 - Cá lớn nuốt cá bé

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Hừ, đây có là gì, ta nói cho ngươi biết tin tức chính xác hơn, ta nghe nói… Nghe nói, số thịt mà bếp sau đi mua vào hôm qua không thiếu một cân nào, bây giờ bên ngoài đều đồn, người làm đồ ăn là Quỷ Trù tử.”

Chỉ nghe mấy người mồm năm miệng mười bu lại nói chuyện, Triệu Khách nghe xong thấy không đúng lắm, hắn không có tem đặc thù có năng lực khiến nhiều người đồng thời biến thành kẻ điên như vậy?

Sao hắn lại làm được? Nghĩ đến đây, Triệu Khách đột nhiên hiểu vì sao, vẫy tay một cái chỉ thấy một viên bảo thạch màu đỏ rực rỡ bị Triệu Khách cầm trong tay, mặc dù thời tiết cực nóng nhưng sau khi Triệu Khách cầm bảo thạch trong tay lại thấy lạnh đến gai tay.

Ngón tay cẩn thận sờ theo hoa văn Hồng la thạch, sau khi sờ được vết khắc nhỏ xíu bên trên, khóe miệng Triệu Khách giật giật, mắng: “Tên khốn!!”

Triệu Khách vừa mắng ra khỏi miệng đã cảm thấy ánh sáng sau lưng đột nhiên tối đi, quay lại nhìn chỉ thấy Phi Mã đang đứng sau lưng hắn, ánh mắt lạnh băng, trên mặt còn đang nhe răng cười: “Ngươi mắng ai đấy!”

Thấy Phi Mã đứng ở trước mặt mình, ánh mắt Triệu Khách hơi lóe lên, đang định đứng dậy lại thấy trên gáy lạnh lẽo, họng súng lạnh băng đang dí vào gáy mình.

Trong không khí có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Triệu Khách không cần quay đầu lại cũng biết ai đang đứng sau lưng mình.

“Ha ha, tên trộm nhà ngươi chạy cũng nhanh lắm, đừng mơ trở về hiện thực ngay bây giờ, quá trình trở về cần khoảng 0.5 giây hư hóa, chỉ trong nháy mắt thân thể ngươi xuất hiện hư hóa, lão tử sẽ bắn vào đầu ngươi trước, đến lúc đó ngươi trở về hiện thực cũng chỉ là một cái xác.”

“Ta còn tưởng ngươi không dùng súng chứ.”

Triệu Khách bị Lý Lão Hán chĩa súng vào đầu không hành động bộp chộp, chậm rãi dựng thẳng hai tay lên, xoay người nhìn lại, chỉ thấy trạng thái của Lý Lão Hán rất kém.

Cánh tay vốn đã khô héo, nay đã hoàn toàn biến thành màu đen như xác ướp vừa cởi lớp vải liệm, hắn ta cũng bị mù một bên mắt trái, trên hai tai còn có hai ba vết bị cắn nát.

Điều khiến Triệu Khách cảm thấy bất ngờ là, hắn cảm giác hình như tinh khí thần của Lý Lão Hán đã bị rút sạch, cả người già yếu hơn mười tuổi.

Lý Lão Hán đã vậy, Triệu Khách cảm thấy e rằng trạng thái của Phi Mã cũng không tốt hơn là bao, nhưng vẫn mạnh hơn Lý Lão Hán nhiều.

Hiển nhiên bọn họ đã phải chịu thiệt thòi lớn trên tay đám chuột âm phủ kia, thậm chí sự thiệt thòi này còn khiến bọn họ suy yếu đến mức dù phải đối phó với một con kiến như mình, hai người cũng phải dùng kế sách nhỏ để đánh lén.

“Lúc đối phó với những tinh linh quỷ quái ở âm phủ kia, súng ống không có tác dụng, nhưng đánh ngươi lại có thể bắn một phát một lỗ thủng.”

Khuôn mặt già nua của Lý Lão Hán đầy lạnh lùng, trên thực tế cũng đúng như Triệu Khách đã nghĩ, bọn họ đã phải chịu thiệt thòi ở chỗ đám chuột âm phủ, nếu không phải hai người dùng hết át chủ bài, sợ rằng chưa chắc đã có thể sống sót trở về.

Với trạng thái của hai người, vốn nên lập tức trở về sau khi rời khỏi âm phủ, nhưng bọn họ không cam lòng, cẩn thận tính toán sẽ thấy ích lợi của bọn họ trong không gian khủng bố lần này thấp hơn sự kỳ vọng rất nhiều, thậm chí số điểm bưu điện tiêu hao trong khoảng thời gian này cũng không phải con số nhỏ.

Nếu không thể bổ sung từ nơi khác, sau khi trở về, số điểm bưu điện trên tay bọn họ căn bản không đủ để nâng cao thực lực của bọn họ, lúc đến không gian khủng bố tiếp theo, bọn họ không đủ thực lực rất dễ biến thành pháo hôi trong mắt người khác.

Vì có suy nghĩ này, hai người mới lựa chọn đi vào trong trấn, dự định nghỉ ngơi trước một chút để khôi phục thực lực, đồng thời xem có nhiệm vụ kéo dài nào khác có thể đền bù tổn thất mà mình đã tiêu hao hay không.

Kết quả thật trùng hợp, vừa vào thôn trấn đã thấy Triệu Khách nhàn nhã ngồi uống trà ở đây.

Tuy nghi ngờ vì sao Triệu Khách lại ở đây, nhưng chắc chắn một người mới trên tay chỉ có hai con tem này là một đối tượng ăn cướp khá tốt.

“Tiểu huynh đệ, chúng ta cũng không muốn làm khó ngươi, chúng ta đã giúp ngươi vượt qua nhiệm vụ chính tuyền lần này, dựa theo ước hẹn có phải nên trả lại hai con tem đưa cho ngươi để giữ mạng vào trước đó không.”

Lý Lão Hán cầm súng chĩa vào trán Triệu Khách, xòe tay ra, ra hiệu Triệu Khách trả lại hai con tem đặc thù cho bọn họ.

Phi Mã đứng bên cạnh vội vàng bổ sung: “Đúng, ngoài ra ta nhớ hình như trong sách tem của ngươi còn hơn 10 điểm bưu điện, đưa cho chúng ta coi như phí bảo vệ trong nhiệm vụ lần này.”

Triệu Khách không nói lời này chỉ yên lặng cầm chén trà trên bàn trà lên, nhẹ nhàng đưa đến bên môi: “Nếu ta không cho thì sao?”

Sau khi nghe Triệu Khách nói vậy, sắc mặt Lý Lão Hán và Phi Mã đều trở nên tối tăm, Phi Mã nện một đấm xuống bàn, khuôn mặt thô kệch áp sát vào khuôn mặt Triệu Khách, mũi hai người cũng chạm vào nhau.

“Không cho thì ta bóp nát xương cốt trên người ngươi, sau đó một phát súng bắn nổ đầu ngươi, tiểu tử, nơi đây không phải âm phủ, thủ đoạn của ngươi không có tác dụng ở đây.”
« Chương TrướcChương Tiếp »