Ánh mắt Triệu Khách liếc sang nhìn xuyên qua khe hở, thấy bên trên có một chiếc nồi sắt lớn, miệng nồi bốc lên hơi nước cuồn cuộn, không biết nấu cái gì lại đang tỏa ra mùi thơm nồng nặc.
“Bà bà, ngài ở đây một mình à?” Trần Tĩnh nhìn xung quanh, dò hỏi lão thái.
“Còn có hai nhi tử vô dụng nữa, có lẽ cũng sắp về rồi, đêm nay các ngươi ở tạm đi, ta còn có chút đệm chăn, làm phiền các ngươi ngả ra đất nghỉ ngơi, chờ sáng mai nhi tử ta quay về, để hắn đưa các ngươi rời đi.” Lão thái hiền từ nói.
Vừa nghe đến ngày mai có thể rời đi, Tề Lượng và Trần Tĩnh nhìn nhau không nhịn được thể hiện ra vẻ vui mừng.
“Ùng ục ục…”
Lúc này bụng Tề Lượng không nhịn được lại kêu lên, thấy thế Tề Lượng không nhịn được gãi đầu, nói với lão thái: “Bà bà, ngài có thể cho chúng ta ăn chút gì không... Đói quá.”
Tề Lượng vừa nói đói, trên mặt Trần Tĩnh bên cạnh cũng đầy vẻ chờ mong, không hiểu sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, còn không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại bị một con gấu đen đuổi gϊếŧ, ngay sau đó chạy đến nơi đây giữa đêm, vất vả cả một quãng đường bụng đã sớm đói đến kêu lên ùng ục.
Từ khi vào cửa, mùi thịt trong phòng đã khiến hai người suýt bị câu mất nửa cái hồn.
“Có có có, trong nồi có sẵn, vẫn còn nóng lắm.” Lão thái nói xong đứng lên, kéo rèm cửa ra đi vào nhà bếp, không lâu sau bê ra hai bát thịt lớn và một đĩa dưa muối.
“Thơm!”
Tề Lượng vểnh mũi lên không nhịn được giơ ngón tay cái, từng miếng thịt trong bát đỏ tươi sáng long lanh, nhìn giống thịt heo nhưng Tề Lượng chưa bao giờ được ngửi mùi hương thơm như vậy.
“Ta nếm thử trước.”
Tề Lượng cũng không khách sáo, hắn ta thật sự đói bụng lắm rồi, cầm đũa gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng trước, thịt vừa vào miệng lập tức tan ra như thạch, béo mà không ngán, nạc mà không khô.
Phối hợp với đĩa dưa muối giòn ngon miệng kia, thật sự khiến người ta muốn ngừng mà không được.
“Ăn ngon!” Một miếng vào bụng, Tề Lượng không nhịn được khen lão thái.
Trần Tĩnh ngồi bên cạnh thấy Tề Lượng thoải mái cắn miếng thịt lớn không nhịn được nuốt nước bọt, nhưng vẫn kiêng dè hình tượng của nữ hài, chỉ cầm đũa gắp một miếng nhỏ cho vào trong miệng.
Nhưng sau khi miếng thịt nhỏ vào miệng, Trần Tĩnh cũng không quan tâm hình tượng thục nữ của mình nữa, bắt đầu há to miệng ăn từng miếng.
“Chàng trai, sao ngươi không ăn.”
Thấy hai người Trần Tĩnh và Tề Lượng đã ăn đến miệng đầy mỡ, lão thái một mắt ngồi bên cạnh không nhịn được híp mắt thành một đường thẳng quay sang nhìn, sau khi thấy Triệu Khách chưa từng động đũa, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, ăn rất ngon! Ngươi nếm thử…”
Tề Lượng liên tục liên tục gật đầu, đồng thời cầm bát đưa cho Triệu Khách, ra hiệu Triệu Khách cũng nếm thử xem.
Thấy miếng thịt đỏ trắng rõ ràng trong bát, Triệu Khách vẫn không động đũa, lắc đầu nói: “Ta không đói bụng.”
Thấy Triệu Khách từ chối, Tề Lượng cũng không khách sáo ôm bát tiếp tục ăn.
“Nào đến đây, uống nước đi, đừng chỉ ăn mãi, chàng trai, ngươi cũng uống chút đi.” Lão thái cầm ấm nước rót cho Triệu Khách cốc nước, đưa đến trước mặt Triệu Khách.
Nhìn nước trong cốc, Triệu Khách cau mũi, lông mày nhíu lại không đưa tay ra nhận.
Mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt lão thái, hỏi: “Trước đó chúng ta còn có đồng bạn, hắn đi trước chúng ta một bước, sao ta không thấy hắn?”
Triệu Khách đang nói đến Lý Hồng Binh, trông người này cao lớn thô kệch có vẻ can đảm nhưng chạy nhanh hơn bất kỳ ai, tính toán thời gian người này nên đến đây từ sớm mới đúng.
“Ừ ừ, bà bà, ngài có thấy người đó không, người kia rất cao, tính cách không tốt lắm, còn có một nữ nhân đi theo hắn nữa, không biết ngươi có gặp không.”
Tề Lượng nhét đầy miệng, quay sang mơ hồ không rõ hỏi, nhưng hắn ta cũng không biết nữ lãnh đạo mà hắn ta đang nhắc đến đã trở thành kẻ chết thay của bọn họ.
Ngược lại sau khi Trần Tĩnh nghe Triệu Khách và Tề Lượng hỏi thăm, ánh mắt nghi ngờ lặng lẽ nhìn Triệu Khách.
Nhưng sau khi lão thái nghe Triệu Khách hỏi thăm, sắc mặt cứng đờ tiện tay đặt cái cốc lên bàn, lắc đầu nói: “Chưa từng thấy, các ngươi nhanh ăn đi, ăn xong rồi đi ngủ sớm một chút.”
Lão thái nói xong muốn đứng dậy, nhưng lúc này Triệu Khách đột nhiên túm lấy cổ tay lão thái, ngón tay dài nhỏ như kìm sắt nắm chặt cổ tay lão thái, đôi mắt lạnh lẽo nhướn lên: “Ngươi nói dối!”
“Ngươi… Ngươi nói cái gì?”
Vẻ mặt lão thái thay đổi, vung tay muốn tránh khỏi tay Triệu Khách, Triệu Khách thấy thế vặn vẹo ngón tay, một tay khác đặt lên đầu lão thái.
“Ầm!”
Hai người Tề Lượng và Trần Tĩnh ở bên cạnh còn chưa tỉnh táo lại, đã bị tiếng động nặng nề này dọa giật mình kêu lên, hai người không ngờ vừa nãy Triệu Khách còn rất tốt, lại đột nhiên ra tay với một lão thái thoát nhìn đã khoảng tám mươi.
“Ngươi làm gì?”
Tề Lượng thay đổi sắc mặt, muốn tiến lên ngăn cản Triệu Khách.
“Cút ngay!”
Không biết con dao gọt trái cây lóe lên ánh sáng bạc bị Triệu Khách cầm trong tay đã đặt lên cổ họng lão thái từ lúc nào, lưỡi dao đè sát vào làn da lão thái, giọt máu đỏ tươi rơi xuống theo lưỡi dao.
Cơ thể Tề Lượng cứng đờ không dám tiếp tục tiến lên, khó hiểu nhìn Triệu Khách: “Ngươi điên rồi, sao lại làm như vậy, nhanh bỏ dao xuống.”