Chương 77 - Khách sạn Âm Dương

Nhưng khoảng cách ba mươi dặm tuyệt đối không thể nhanh chóng chạy tới như trong hiện thực, không có đường không có xe, khoảng cách ba mươi dặm trong núi rừng quanh co, người bình thường muốn đi có lẽ không thể đến được trong một ngày.

Có thể là vì Hơi thở tự nhiên, Triệu Khách đi lại trong rừng cây càng dễ dàng hơn.

Chỉ có điều đã mất đi Áo gấu, khiến ưu thế đánh lén chém gϊếŧ trong rừng cây của hắn bị suy yếu đi rất nhiều, điều này khiến Triệu Khách cảm thấy hơi đáng tiếc.

Thế nhưng, điều khiến Triệu Khách cảm thấy may mắn là âm phủ không có đêm tối, hắn không cần sờ soạng đi trong rừng cây giống như lần trước.

Trải qua kinh nghiệm sờ soạng đi trong rừng cây lần trước, Triệu Khách cũng không muốn được trải nghiệm lần thứ hai.

Miếng da trâu trên hông hắn đã bị chuột âm phủ cắn ra một lỗ thủng, Triệu Khách dứt khoát tìm một cây gậy treo đầu Trù Tam Điên và Thúy Lan mỗi bên một cái rồi vác trên vai, quãng đường này cũng không cô đơn.

“Tiểu tử thối, rốt cuộc đám người sống các ngươi chạy đến âm phủ kiểu gì.”

“Ngươi tưởng ta muốn đến chắc.”

Triệu Khách trợn mắt nhìn về phía Trù Tam Điên, đồng thời con mắt không nhịn được đánh giá sau đầu Trù Tam Điên, ngay vừa rồi hắn đã thử nhiều lần vừa véo vừa nạy, nhưng đầu Trù Tam Điên vẫn không mở ra.

Lúc hắn ở nhà bếp đã tận mắt thấy Trù Tam Điên chỉ nhẹ nhàng kéo một phát để lộ ra bộ não, rồi lấy củi gạo dầu muối ra từ trong đó.

Nhưng bây giờ đến lượt hắn, căn bản không mở được đầu Trù Tam Điên.

Cuối cùng Triệu Khách dứt khoát không thử nữa, chỉ cần Trù Tam Điên không phối hợp, hắn còn muốn mở đầu hắn ta ra, e rằng phải đập vỡ đầu hắn ta mới được.

Nhưng làm như vậy, Triệu Khách không dám chắc chắn Trù Tam Điên có thể tiếp tục sống sót không, chẳng may chết mất, đoạn đường này hắn sẽ rất nhàm chán.

Tuy Trù Tam Điên tức giận vì Triệu Khách chặt đầu hắn ta, nhưng Linh Môi chỉ cần đầu vẫn còn đường sống.

Triệu Khách đã đồng ý, sau khi trở lại dương gian sẽ tìm một xác giấy, làm lại thân thể cho bọn họ, sau đó dùng một mồi lửa đốt sạch, vậy bọn họ có thể giành được cuộc sống mới, đồng thời có được thân thể càng tốt hơn trước kia.

“Về dương gian… Tiểu tử, còn nhớ quyển sách dạy nấu ăn mà ta cho ngươi chứ?” Trù Tam Điên thở sâu, hỏi Triệu Khách.

“Vạn thực sách! Ừ, ngươi không nhắc thì ta cũng quên hỏi ngươi, sao ngươi lại lấy được thứ này?”

Được Trù Tam Điên nhắc nhở, lúc này Triệu Khách mới nhớ ra trước khi hắn chặt đầu Trù Tam Điên, hắn ta đã cho mình một quyển sách dạy nấu ăn Vạn thực sách.

Quyển sách dạy nấu ăn này rất đặc biệt, đặc biệt đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, đây là một quyển sách dạy nấu ăn rất kỳ quái, vì Triệu Khách chưa từng nghe đến menu được ghi chép trên đó.

Tài liệu sử dụng càng kỳ quái hơn, ví dụ như trong đó có một món Thất sắc diện cần dùng bảy loại nước mắt để nấu, sao nước mắt có thể làm đồ ăn?

Triệu Khách trở thành đầu bếp lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe nói đến, nếu không phải trong đó miêu tả kỹ xảo nấu nướng thật sự khiến Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí Triệu Khách còn nghi ngờ quyển sách này cũng là một bản tiểu thuyết huyền huyễn.

Quyển sách dạy nấu ăn này đã bị Triệu Khách ném vào trong sách tem, vẫn chưa rảnh rỗi lấy ra cẩn thận đọc qua, lúc này nghe Trù Tam Điên nhắc đến mới nhớ ra.

“Đó là thần tác nhân gian lưu lạc đến minh giới nghèo hèn. Lai lịch tác giả của quyển sách này đã quá xa xưa, không biết người ký tên là ai, chỉ nghe đồn người này là một vị đạo sĩ dương gian. Người khác tu luyện đan, hắn thì hay lắm, không luyện đan mà đổi thành đồ ăn, sau khi chết đã ở lại âm phủ viết quyển Vạn thực sách này, sau nhiều lần qua tay đã đến tay ta.”

Trù Tam Điên vừa nhắc đến quyển Vạn thực sách này, trên mặt lại bắt đầu hưng phấn, chỉ có một đầu bếp đỉnh phong như Triệu Khách, trong lòng sẽ hiểu được hoặc nhiều hoặc ít.

Cái gọi là không có phụ nữ khéo léo không biết nấu cơm, dù cho là đầu bếp tốt hơn mình, nhưng không có nguyên liệu nấu ăn cũng là phế vật.

Nhưng quyển Vạn thực sách này lại khác, dường như đã mở ra một cánh cửa mới cho nghề đầu bếp, dù cánh cửa này rất mông lung, thậm chí chỉ có thể hình dung nó là nằm mơ nói chuyện không đâu, nhưng vẫn cho bọn họ một trải nghiệm mới.

“Nếu ngươi quay về hãy suy nghĩ thật tốt, nếu thật sự làm được, nhớ đốt một phần cho ta.”

Trù Tam Điên không có yêu cầu gì khác với Triệu Khách, nhưng hắn ta thật sự rất muốn nếm thử rốt cuộc quyển Vạn thực sách sẽ có hương vị thế nào.

“Được, nhưng… Ngươi mở sọ não ra cho ta ngó xem!”

Triệu Khách rất thoải mái gật đầu đồng ý, nhưng trên mặt nhanh chóng nở nụ cười gian xảo, nói với Trù Tam Điên.

“Nằm mơ.”

Đúng như dự đoán, Trù Tam Điên nghe xong lập tức nghiêm mặt, lắc đầu từ chối đề nghị của Triệu Khách, có trời mới biết sau khi hắn ta mở sọ não ra, Triệu Khách có càn quét những thứ mà hắn ta cất giữ trong những năm qua hay không.

“Tùy ngươi! Nhưng thật sự làm được, ta vẫn đốt cho lão nhân gia một phần.”

Triệu Khách nhún vai, dường như đã đoán được Trù Tam Điên sẽ không đồng ý với mình.