Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 72 - Chuột tai (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
【 Nhiệm vụ 2: Rời khỏi âm phủ 】

【 Nhắc nhở: Chạy đến khách sạn Âm Dương cách ba mươi dặm về phía đông, lão bản khách sạn có thể đưa các ngươi rời khỏi âm phủ, nhưng… Điều kiện tiên quyết là các ngươi phải lấy ra thứ khiến lão bản khách sạn Âm Dương hài lòng. 】

“Hướng đông!”

Hiển nhiên đám người Lý Lão Hán cũng đã nhận được tin tức, thay đổi phương hướng, chạy thẳng về phía đông.

Chi chi chi chi…

Tiếng động kỳ quái sau lưng càng ngày càng to, hàng lông mày của Triệu Khách cau chặt, có trạng thái Hơi thở tự nhiên, tốc độ di chuyển của mình ở trong rừng cây chỉ nhanh chứ không chậm hơn những người còn lại.

Nhưng hắn vẫn kiềm chế tốc độ của mình, chỉ để mình theo sát sau lưng một đoàn người Phi Mã, vẫn giữ một khoảng cách với đám người Phi Mã, thỉnh thoảng còn thả chậm tốc độ, lại đột nhiên tăng tốc khiến người ta cảm giác hắn như sắp tụt lại phía sau đến nơi.

Xoạt…

Lúc này Triệu Khách chú ý đến một bóng đen xẹt một cái chui qua bên chân của mình, “Thứ gì đây??”

Triệu Khách quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng đen lẩn vào trong bụi cây rồi biến mất, xung quanh càng ngày càng nhiều bóng đen, hiển nhiên tiếp tục chạy nữa chắc chắn sẽ bị đuổi kịp.

“Chạy bên trái!”

Triệu Khách chú ý đến những thứ này, tất nhiên những người còn lại cũng phát hiện được, Phi Mã chạy ở phía trước mạnh mẽ đổi hướng, muốn nhân lúc mình không bị bao vây, phá vòng vây ra ngoài trước.

Chỉ là Phi Mã vừa đạp chân vào bụi cỏ, một luồng khí lạnh lập tức trào lên trong lòng mình, chỉ thấy trước mặt mình có rất nhiều chuột, từng con to như quả bóng đá, khiến người nhìn tê cả da đầu.

“Tránh ra!”

Ngay lúc này, Lý Lão Hán đi theo sát phía sau gọi ra trường côn đen cầm trên tay, quét một côn vào trong rừng cây, quét bay đám chuột ở bên trong.

“Móa nó, không phải chỉ có mấy con chuột à?”

Người lùn đi theo sau thấy thế không khỏi mắng chửi, nhưng chẳng mấy chốc hắn ta không mắng được nữa, chỉ nghe sau lưng “rầm” một tiếng, một gốc cây đại thụ đập ầm ầm xuống, trong chốc lát vô số chuột chui ra từ trong bụi cây, số lượng rất nhiều, thật sự khiến người ta sợ run.

Chuột tai! Không, nên gọi là một làn sóng chuột thì thích hợp hơn.

Có quá nhiều, lít nha lít nhít chen chúc một đống, thật sự còn khiến người ta cảm thấy trái tim băng giá hơn cả việc ăn thịt người, không dám tưởng tượng một khi bị những con chuột đen xì này bao phủ sẽ có kết cục gì, nghĩ thôi cũng khiến người ta cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

“Gϊếŧ ra ngoài!” Vẻ mặt Phi Mã hung ác.

Hiện tại bọn họ đã bị đám chuột này bao vây, nếu không thể nhanh chóng gϊếŧ ra ngoài, chờ càng nhiều con chuột ở phía sau nhào lên, đến lúc đó sẽ hoàn toàn bao phủ bọn họ trong nháy mắt.

“Chạy lên chỗ cao, phía trước!”

Người lùn chỉ về phía một khoảng dốc đứng ở phía trước, nơi đó có địa thế cao, có thể tránh sự tấn công của làn sóng chuột, dù có chuột bò lên được, bọn họ cũng có thể dựa vào ưu thế địa hình, không bị làn sóng chuột nuốt hết.

Một đoàn người thấy thế lập tức thay đổi phương hướng, bắt đầu lao đến chỗ cao.

“Tiểu tử, đừng đi lên!”

Triệu Khách vô thức đi theo sau, lúc này lại nghe trong ngực truyền ra một tiếng thét chói tai khàn khàn, quát to không cho hắn tiếp tục trèo lên.

Cúi đầu nhìn lại là Trù Tam Điên, không biết túi da bò bên hông hắn đã bị rách một lỗ từ khi nào, Trù Tam Điên để lộ ra một cái miệng nói với Triệu Khách: “Những thứ này là quỷ chuột âm phủ, cả một đống nhiều như vậy, chắc chắn đằng sau còn có chuột vương, đến lúc đó mới thấy leo lên là con đường chết.”

“Ngươi đừng lừa ta!”

Triệu Khách nghe vậy trên mặt cũng lộ ra vẻ nghi ngờ.

“Ta lừa ngươi làm gì, bây giờ lão tử chỉ còn lại cái đầu, nếu ngươi đi lên, chưa biết chừng ta còn chẳng có cả đầu.”

Thể chất của Linh Môi rất đặc thù, chỉ cần còn đầu, thân thể có thể thông qua thợ sửa chữa để làm lại một cơ thể mới, nhưng không có đầu vậy hoàn toàn xong đời.

“Nghe ta, thấy bên kia có cái rãnh không, chuột quỷ không thích đào lỗ, ngươi trốn vào đó dùng đất vùi lấp mình, có thể trốn được hay không còn phải xem ngươi.”

Trù Tam Điên cũng lo lắng cho Triệu Khách, nếu Triệu Khách xong đời, hắn ta cũng hoàn toàn xong đời, chỉ có thể hy vọng Triệu Khách đánh cược một lần.

“Được! Chẳng may không có tác dụng, ta sẽ ném ngươi cho chuột ăn trước tiên.”

Triệu Khách nói xong không lao đến chỗ cống ngầm kia như Trù Tam Điên đã nói, ánh mắt liếc qua nhìn Phi Mã cách đó không xa, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, nhanh chóng lấy đầu Thúy Lan ra ôm trong tay, đồng thời kích hoạt Hơi thở tự nhiên, sau khi cả người dần mờ đi, nhanh chóng biến mất trong bụi cây.

“Hả, tiểu tử kia đâu?”

Lý Lão Hán quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện không thấy Triệu Khách đâu.

“Cái gì không thấy? Mẹ nó, tem của lão tử còn ở trên người hắn, tiểu tử này đừng chết.” Phi Mã ngạc nhiên quay đầu, lập tức không nhịn được giận dữ mắng to.

Bọn họ đưa tem cho Triệu Khách, cũng không định thật sự để Triệu Khách cầm đi như vậy, nếu tiểu tử này chết rồi sẽ thua thiệt lớn.

“Trước tiên đừng quan tâm, lao về phía trước.”
« Chương TrướcChương Tiếp »