Dù sao vừa rồi hắn ta tận mắt thấy Đông Tử ra tay gϊếŧ chết Vương Chung, trong lòng Lý Lão Hán đã chắc chắn Đông Tử là thủ phạm, đương nhiên sẽ không nghi ngờ một người mới trong tay chỉ có hai con tem.
“Ta đi chậm, đi vòng một vòng lớn mới tìm được chỗ này.” Vẻ mặt Triệu Khách hơi xấu hổ nói.
“Phế vật!”
Phi Mã đứng bên cạnh nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách càng khinh bỉ hơn, cảm thấy ngoại trừ lúc gia hỏa này liều mạng hung ác còn ra dáng, những mặt khác hoàn toàn là phế vật.
“Lấy chút đồ ăn ra, ta đói rồi.” Phi Mã nói xong đưa tay về phía Triệu Khách.
Thấy thế, Triệu Khách lập tức lấy ra một miếng thịt nướng đưa cho Phi Mã, nói: “Trước tiên chỉ còn lại từng này, ngươi ăn tạm đã, chờ sau khi rời khỏi chỗ này, mới có thể cho ngươi ăn một bữa càng ngon hơn.”
Phi Mã nhận lấy thịt nướng do Triệu Khách đưa tới, mặc dù là thịt nướng còn lại trước đó nhưng nhiệt độ vẫn giống y lúc vừa ra nồi.
Nhét một miếng vào trong miệng, hương vị vẫn rất ngon miệng, dù trước đó còn mắng Triệu Khách là phế vật nhưng mỗi lần ăn món ngon do Triệu Khách nấu, vẫn không nhịn được liếʍ đầu ngón tay của mình một lần.
“Đi thôi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.” Lý Lão Hán mở miệng giục.
Người lùn và nam nhân trung niên bên cạnh nhìn nhau khẽ gật đầu, kéo cửa sắt ở bên cạnh ra, đi trước dẫn đường.
Một đoàn người tìm được một cái lỗ chó ở trong khu nhà cũ bỏ hoang của Bạch gia, sau khi thuận lợi bò ra khỏi lỗ chó rời khỏi nơi đây, nhìn quanh là rừng cây héo hoàn toàn mờ mịt.
“Cuối cùng đã ra ngoài!”
Người lùn không nhịn được thở sâu, cảm giác cả người đều bình tĩnh lại, tiếp theo chỉ cần tìm được cách rời khỏi âm phủ, có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến rời khỏi nơi này.
Năm người bàn bạc một chút, cuối cùng quyết định chạy về hướng tây, dựa theo tin tức bọn họ nghe được từ trước đó, phía tây có một tòa quỷ trấn, có lẽ bên trong có cách rời khỏi âm phủ.
“Này, tiểu huynh đệ, còn có thức ăn không, cho chúng ta một chút.”
Trên đường đi, người lùn mở miệng đòi đồ ăn của Triệu Khách, bởi vì đồ ăn của bọn họ cũng không nhiều, chỉ có thể nói là đủ, nhưng vì tiết kiệm không gian, đồ ăn mà bọn họ mang theo toàn là lương khô.
Mỗi lần thấy Triệu Khách lại lấy ra chút thịt nướng cho Phi Mã ăn, người lùn không nhịn được nuốt nước bọt, sau khi do dự một chút cuối cùng đã nói với Triệu Khách.
“Xéo đi, không phải các ngươi cũng có đồ ăn à?”
Vừa nghe thấy người lùn đòi đồ ăn của Vương cẩu tử, Phi Mã lập tức nổi nóng, trong mắt hắn ta, Vương cẩu tử là nhà kho thức ăn của mình, đồ ăn trong đó đều thuộc về hắn ta và Lý Lão Hán.
Phải biết rằng, hai người còn chia ra mỗi người cho Triệu Khách một con tem, tại sao phải để đám người lùn không dưng chia đồ ăn của mình.
“Phi Mã, bây giờ mọi người cùng một chiếc thuyền, chia chút đồ ăn thì sao.”
Nam nhân trung niên sau lưng người lùn thấy thế lập tức hơi khó chịu, nhưng cái đầu đinh cộng thêm nếp nhăn hiện ra trên khuôn mặt hắn ta theo năm tháng, không chỉ không có vẻ già nua, ngược lại càng có vẻ khôn khéo chững chạc.
“Không ra hồn, lão tử không muốn cho.”
Mặc dù không có Vương Chung nhưng đối phương cũng thiếu một người Hắc Khổng Tước, thật sự đánh nhau, đôi bên đều chỉ có hai người, ai cũng không sợ ai.
“Được rồi, đừng tổn thương hòa khí vì một miếng thịt.”
Lý Lão Hán ngăn cản Phi Mã, nháy mắt ra hiệu Phi Mã đừng lỗ mãng, hiện tại vết thương trên người hắn ta còn chưa khôi phục, chỉ có thể dùng một tay, tuy tình hình của đối phương không khác là bao, nhưng còn có một Đông Tử núp trong bóng tối.
Dù là trước đó đám người lùn cực lực phủ nhận, tất cả những điều Đông Tử làm không liên quan đến bọn họ.
Nhưng ai biết lời này có mấy phần đáng tin, chỉ có điều bây giờ không phải lúc trở mặt.
Hắn ta quay sang gật đầu với Triệu Khách, để Triệu Khách chia ra một miếng thịt nướng.
“Ha ha, vẫn là lão nhân nhà ngươi hiểu chuyện.”
Nhận lấy thịt nướng, người lùn không nhịn được há to miệng bắt đầu ăn, tất nhiên tài nấu nướng của Triệu Khách không còn gì để nói, người lùn và nam nhân trung niên ăn đến miệng chảy đầy mỡ.
Nhưng hai người cũng chú ý tới, dù là Triệu Khách đối xử với Phi Mã hay Lý Lão Hán, vẫn luôn giữ một khoảng cách vừa phải, điều này đã cho hai người họ rất nhiều tin tức.
“Đợi chút!”
Lúc này, Lý Lão Hán đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu cẩn thận đánh giá rừng cây xung quanh, hắn ta cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm rừng cây sau lưng.
Chi chi chi chi…
Chỉ nghe đằng xa như có một cơn gió thổi qua, nhưng nghe tiếng lại không giống lắm, theo tiếng động càng ngày càng gần, cảm giác như tiếng hét chói tai của con chuột.
“Chạy!”
Đột nhiên, đồng tử Lý Lão Hán xiết chặt không biết thấy cái gì, xoay người nhanh chân bỏ chạy.
Tuy những người còn lại không hiểu rốt cuộc Lý Lão Hán thấy cái gì, nhưng thấy thế cũng không ở lại chờ chết, rối rít đuổi theo sau lưng.
Cũng đúng lúc này, đám người Triệu Khách đồng thời nhận được tin tức nhiệm vụ.