Lý Lão Hán bước nhanh đến bên cạnh Vương Chung, dò hỏi: “Ngươi là Vương Chung?”
Đừng trách Lý Lão Hán lại hỏi như vậy, bởi vì bây giờ Vương Chung có sự chênh lệch quá lớn với trước đó, chòm râu dê vốn rất phóng khoáng cũng đã biến mất, khuôn mặt tróc da biến thành màu đen, hoàn toàn đổi thành một người khác.
Ánh mắt Vương Chung sáng lên, không thể nói câu nào chỉ có thể không ngừng gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, đồng thời lựa chọn đầu hàng với Lý Lão Hán.
Điều kiện là, chỉ cần Lý Lão Hán dẫn hắn ta còn sống rời khỏi không gian khủng bố lần này, hắn ta sẽ chia một nửa điểm bưu điện cho Lý Lão Hán, đồng thời để hắn ta lấy ra bốn con tem trong sách tem của mình.
Lúc đầu Lý Lão Hán chỉ ngạc nhiên vì sao Vương Chung lại ở chỗ này, nhưng không ngờ Vương Chung lại trực tiếp đầu hàng mình, lông mày cau lại, trong lòng không nhịn được cảm thấy rung động.
“Hắn thật sự là Vương Chung??”
Người lùn bên cạnh nhìn kỹ, hơi không tin nổi, nhưng nhìn dáng vẻ liều mạng gật đầu của Vương Chung, hình như cũng không phải là giả.
“Các ngươi xảy ra chuyện gì, vì sao lại biến thành dáng vẻ này? Là ai gϊếŧ Hắc Khổng Tước?”
Đối mặt với câu hỏi của người lùn, Vương Chung muốn nói nhưng lại không nói được.
“Ong…”
Đúng lúc này, lỗ tai Lý Lão Hán khẽ động đậy, đột nhiên đưa tay đẩy người lùn ra, chỉ thấy một tia sáng lạnh bay sượt qua trước mặt người lùn.
“Ầm!”
Tia sáng lạnh đâm vào trên tảng đá nhưng không dừng lại, ngược lại còn bắn về phía Lý Lão Hán.
Lý Lão Hán cầm trường côn đen trên tay tiến lên đón, quét ngang trường côn ra, chỉ nghe “keng” một tiếng, tia sáng lạnh kia lại bắn ra, chỉ là lần này trực tiếp đâm xuyên qua mặt Vương Chung,
“Phi đao thuật, khúc xạ!”
Lần này không chỉ vẻ mặt Lý Lão Hán khó coi, người lùn bên cạnh cũng ngạc nhiên, Phi đao thuật không phải năng lực hiếm có gì, nhưng trong số bọn họ, ngoại trừ Đông Tử thì không ai thu thập được con tem này.
“Hắn ở đâu!”
Ánh mắt hai người lướt qua, khi thấy khuôn mặt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm bọn họ ở nơi xa không phải ai khác, chính là Đông Tử.
Sau khi chú ý đến ánh mắt bọn họ, Đông Tử xoay người lẩn vào trong bụi cỏ.
“Mả mẹ nó, đồ chó hoang.”
Thấy thế, đầu tiên người lùn ngạc nhiên, lập tức nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng bị Lý Lão Hán kéo lại, “Đi thôi, thời gian Tứ Phương Trấn Dương Kỳ sắp đến rồi, nhìn phương hướng hắn chạy là đến nội trạch, ngươi đi theo qua đó chỉ có một con đường chết, đi nhanh lên.”
“Nhưng…”
Tuy trong lòng người lùn không cam tâm nhưng cũng biết Lý Lão Hán nói đúng, khẽ cắn môi, hung ác nói: “Móa nó, Đông Tử, chờ trở về, ta sẽ gϊếŧ cả nhà ngươi!”
Hai người không dám ở lại thêm nữa, nhanh chóng bò lên đầu tường, chạy về phương hướng đã nói sẵn từ trước, hai người vừa đi, chỉ thấy Triệu Khách dáo dác bò ra từ gầm giường trong phòng, một tay cầm theo đầu Thúy Lan, không nhịn được thầm thở phào.
Cũng may Lý Lão Hán và người lùn vừa đánh một trận ác chiến, thể lực tiêu hao kinh người, tuy Tứ Phương Trấn Dương Kỳ có thể tăng thực lực của bọn họ nhưng tiêu hao cũng không phải là chuyện đùa giỡn.
Cộng thêm sau khi bọn họ tìm được Vương Chung, trong lòng đã thả lòng, hắn đánh bất ngờ ngay lúc hai người không đề phòng mới may mắn thành công, nếu không dựa vào Phi đao thuật của mình, muốn gϊếŧ chết Vương Chung ngay trước mặt bọn họ cũng không dễ.
Sau khi xác định hai người đã rời đi, Triệu Khách leo ra từ dưới giường, đi đến trước xác Vương Chung, lần này Triệu Khách không lựa chọn rút tem, mà lựa chọn kế thừa tất cả điểm bưu điện của Vương Chung.
Hắn chỉ có 16 điểm bưu điện, trong khoảng thời gian này một lần kích hoạt tem năng lực đều tiêu hao điểm bưu điện, sự tiêu hao của Hơi thở tự nhiên, Hóa gấu, Phi đao thuật đã khiến hắn không thể chịu nổi, hiện tại trên tay chỉ còn lại 9 điểm bưu điện.
Ai biết sau đó còn xảy ra chuyện gì, nếu không có đủ điểm bưu điện để kích hoạt những năng lực này, vậy ưu thế của mình sẽ hoàn toàn biến mất.
“Ngươi thu hoạch được tất cả điểm bưu điện của người đưa thư Vương Chung, tổng cộng 32 điểm bưu điện.”
Nghe được tiếng nhắc nhở vang lên bên tai, Triệu Khách bĩu môi nhìn số lượng điểm bưu điện thể hiện trên góc trái sách tem của mình, cuối cùng trong lòng đã yên tâm hơn nhiều.
“Đi!”
Lý Lão Hán không nên ở lại đây quá lâu, hắn cũng nên đi qua đó hội hợp với bọn họ, vừa thu lại xác Hắc Khổng Tước vào trong sách tem, hắn vội đi theo tuyến đường mà Lý Lão Hán đã nói với hắn từ trước.
Đi không bao xa đã thấy một ngã rẽ, còn chưa đi vào đã nghe tiếng cãi vã của bốn người Lý Lão Hán, người lùn, Phi Mã và một tên nam nhân khác.
Không cần nghe nhiều, Triệu Khách cũng có thể đoán được nhất định là vì vấn đề của Đông Tử.
“Ồ! Các ngươi đang cãi gì thế?” Triệu Khách cẩn thận thò đầu ra.
“Vương cẩu tử, ngươi chết ở chỗ nào, sao giờ mới đến?” Lý Lão Hán tức giận liếc nhìn Triệu Khách một cái, hoàn toàn không liên hệ người mới Triệu Khách này với cái chết của Vương Chung.