Bên này là Lý Lão Hán và người lùn, vậy người phụ trách phòng tân hôn chắc chắn là Vương Chung và Hắc Khổng Tước.
Sau khi Triệu Khách cau mày suy nghĩ một lúc, gọi ra xác của Thúy Lan ở trong sách tem, quăng xuống phía dưới, sau đó giẫm lên đầu Đông Tử bỏ xuống.
Lấy đầu Thúy Lan ở trong túi da bò ra, Triệu Khách lạnh lùng cảnh cáo: “Ngoan ngoãn đi theo ta, chờ sau khi rời đi, ta sẽ thực hiện những điều đã cam kết với ngươi, đừng để ta biết người giở trò, nếu không…”
“Ô ô!”
Thấy Triệu Khách cầm con dao trên tay, Thúy Lan cẩn thận chớp mắt mấy cái tỏ vẻ đã hiểu, Triệu Khách thấy thế mới để đầu Thúy Lan ở bên hông, để nàng khống chế thân thể của mình đi lên trước.
Ở đầu tường, một người một xác đi vòng qua một con đường khác đến phòng tân hôn ở phía sau, Triệu Khách áp sát vào tường nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên mặt đất có xác chết của vô số Linh Môi, có con bị ép thành thịt vụn, có con bị kim loại cắt thành từng miếng không đồng đều.
Hiển nhiên là hai người Vương Chung và Hắc Khổng Tước ra tay, chỉ có một điều khiến Triệu Khách thấy nghi ngờ, sao trong phòng tân hôn lại yên lặng như vậy?
“Chẳng lẽ đã thành công?”
Triệu Khách lập tức tưởng tượng rồi phủ định suy nghĩ này, nếu thành công mình nên nhận được nhắc nhở mới đúng.
Để xác Thúy Lan đứng ở phía sau chờ đợi, Triệu Khách khom lưng, leo đến cửa sổ bên cạnh.
Cửa sổ Bạch gia chỉ là một lớp giấy trắng, Triệu Khách đưa tay đâm một cái, híp mắt nhìn vào bên trong.
Trong lúc mơ hồ thấy bóng lưng một nam một nữ mặc hỉ phục màu đỏ, đứng song song bên cạnh nhau.
Nhưng điều quỷ dị là, hai người Hắc Khổng Tước và Vương Chung lại quỳ trên mặt đất trước mặt bọn họ, nhìn dáng vẻ hình như đang bái đường thành thân!
Triệu Khách ngạc nhiên, lập tức dụi mắt rồi cẩn thận nhìn lại, hai người Vương Chung, Hắc Khổng Tước vẫn còn đó, nhưng đôi tân nhân mà hắn thấy trước đó lại biến mất rồi?
Thấy thế, Triệu Khách bám vào cửa sổ cẩn thận nhìn, đúng là không thấy đôi tân nhân kia nữa, trong căn phòng rộng lớn chỉ có hai người Vương Chung và Hắc Khổng Tước đang quỳ trên mặt đất.
Vẻ mặt hai người đều rất kỳ quái, trên mặt Hắc Khổng Tước vẫn đang cười, trên mặt Vương Chung thì khóc đến chảy nước mắt nước mũi.
“Đáng chết!”
Thấy thế, Triệu Khách cau mày, hai người này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, một mình hắn căn bản không thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.
Hắn cẩn thận nhìn lại xác nhận trong phòng thật sự không có ai, Triệu Khách nghiến răng một cái, lặng lẽ đi vào gian phòng, đến gần nhìn.
Chỉ thấy hai người Vương Chung và Hắc Khổng Tước đã ôm lấy nhau, hôn lên môi nhau, chỉ có điều tình cảnh một người khóc một người cười, đặc biệt là Vương Chung còn chảy nước mũi khiến Triệu Khách hơi không chịu nổi, nói thầm: “Đáng tiếc không cầm điện thoại, nếu không chắc chắn sẽ quay lại.
Chỉ có điều hình ảnh hai người hôn nhau lại khiến Triệu Khách cảm thấy hơi không đúng, một mùi máu tươi rất nồng, càng ngày càng nồng khiến trong lòng Triệu Khách có một dự cảm xấu.
“Nhanh tỉnh lại!”
Triệu Khách vội vàng đi lên trước vỗ vai hai người muốn đánh thức hai người.
Nhưng tay vừa chạm đến bả vai của hai người, chỉ thấy hai người quay phắt sang, hốc mắt trống trơn nhìn chằm chằm vào hắn, một hàng máu và nước mắt lập tức trào ra từ trong hốc mắt. Điều quỷ dị nhất là, không có đôi mắt, nhưng trên mặt hai người vẫn là một người khóc một người cười.
“A…”
Tình cảnh quỷ dị trước mắt khiến da đầu Triệu Khách tê dại, thấy thế không nhịn được hít vào ngụm khí lạnh, cơ thể lùi lại một bước, nhưng vừa lùi lại Triệu Khách đã cứng đờ, chỉ cảm thấy sau lưng mình như chạm vào một thứ gì đó, chậm rãi quay đầu nhìn.
Một khuôn mặt xám tro, gầy gò, hốc mắt sắp hõm sâu vào, đôi mắt vô thần ngơ ngác nhìn mình, người đó là tân lang.
Thấy thế, trong lòng Triệu Khách lập tức lạnh lẽo, vô thức lấy dao găm ra nhắm thẳng vào trái tim tân lang, đâm xuống một dao.
“Xoẹt!”
Lưỡi dao đen nhánh xuyên thẳng vào ngực tân lang, máu tươi bắn tung tóe ra theo rãnh máu trên dao găm, bắn hết lên mặt Triệu Khách, trong nháy mắt mùi máu tươi nồng nặc tràn vào trong khoang mũi của mình.
Cảm nhận được máu tươi nóng bỏng đang nhỏ giọt từ khuôn mặt mình, cả người Triệu Khách lập tức tỉnh táo hơn nhiều, nhìn mình đang cắm dao vào ngực tân lang.
Máu trong cơ thể Triệu Khách lập tức lạnh đi, tân lang này là người sống.
Điều này khiến Triệu Khách cảm thấy bất ngờ, dù là đám người Vương Chung hay là hắn, tất cả mọi người đều vô thức cảm thấy người sống gả vào Bạch gia là nữ nhân.
Nhưng không ngờ lại là nam nhân, trong nháy mắt Triệu Khách nhanh chóng nhớ lại trước đó Trù Tam Điên thường xuyên nhắc đến tiểu thư, trái tim Triệu Khách nặng nề.
Ngay lúc này, ngón tay tân lang hơi động đậy, hình như cảm giác đau đớn ở tim khiến ánh mắt tân lang hiện ra một tia thoải mái, đôi môi tái nhợt hé mở, dường như đang cố gắng giãy giụa muốn nói điều gì đó, nhưng lại không nói ra lời.
Đôi mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm bờ môi tân lang, trong lòng thử đọc theo ngôn ngữ môi, bắt chước khẩu hình của tân lang khẽ nói: “Phía… Phía trên.”