Chương 62 - Không kịp trở tay (2)

“Vương Chung, xem ra không đợi được nữa, bây giờ mọi người ra tay đi, nếu không đợi chút nữa đừng ai nghĩ sống sót được!”

Nữ nhân quay đầu nhìn chằm chằm ba người Vương Chung, trên khuôn mặt hung ác nham hiểm lộ ra vẻ tàn nhẫn, cao giọng hét to về phía đám người Vương Chung.

“Đệt con mẹ ngươi.”

Sau khi nghe được lời nói của nữ nhân, Vương Chung tức đến mức tái cả mặt, không phải rõ ràng muốn kéo cả bọn họ xuống nước sao.

Phi Mã trực tiếp chửi bới: “Hắc Khổng Tước, ngươi con mẹ nó tự muốn chết, đừng lôi theo chúng ta.”

“Hừ, có phải lôi các ngươi xuống nước hay không, trong lòng các ngươi tự hiểu, các ngươi đặt nhiều dầu hỏa trong kho củi như vậy, chẳng lẽ là giả?”

Nữ nhân bị Phi Mã gọi là Hắc Khổng Tước cười lạnh, không những không dừng lại, càng lớn tiếng quát lên, dường như sợ người ta không biết ba người Phi Mã có quan hệ với bọn họ.

Thật ra, Phi Mã không biết thật ra Hắc Khổng Tước cũng bất đắc dĩ thôi, sự thay đổi đột ngột như thế đã gϊếŧ bọn họ không kịp trở tay, nếu hiện tại không kéo ba người Vương Chung xuống nước, đến lúc đó một khi tình hình thất bại, nếu đám người Vương Chung còn phản bội, bọn họ sẽ hoàn toàn xong đời.

Đồng thời trong lòng Hắc Khổng Tước càng hận tên khốn Đông Tử này hơn, không biết có mục đích hay là cố ý, sao lại gây ra rắc rối lớn như vậy còn cố ý kéo về phía bọn họ.

“Bọn họ… Bọn họ cùng một bọn, gϊếŧ!”

Sau khi nghe được cuộc nói chuyện của hai bên, thủ vệ chỉ vào ba người Vương Chung, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ôm nguyên tắc thà gϊếŧ nhầm không bỏ sót, ba người Vương Chung cũng bị coi là đồng bọn.

“Đông đông đông…”

Xung quanh càng ngày càng vang lên nhiều tiếng chiêng cảnh báo, thậm chí Vương Chung còn có thể nghe được tiếng kêu gào ầm ĩ truyền đến từ nơi xa.

Nhìn tình hình hiện tại, mặc kệ bọn họ có phải một bọn hay không, đã không thể giải thích rõ ràng nữa, huống hồ bọn họ đều là người sống, căn bản không thể bị phát hiện.

“Phi Mã! Đi, cho nổ kho củi.” Thấy thế, Vương Chung chỉ có thể nghiến răng, sớm tiến hành kế hoạch ban đầu.

“Được rồi!”

Chỉ thấy Phi Mã đồng ý, cả người như một cỗ xe tăng hình người, trực tiếp phá tan vòng vây của thủ vệ xung quanh, Linh Môi bị hắn ta chạm vào không chết cũng tàn phế.

“Dừng lại!”

Một tên thủ vệ đặt ngang lưỡi đao ngăn cản trước mặt Phi Mã, muốn ngăn cản tên to con trước mắt.

Chỉ thấy Phi Mã giơ chân đá một cái: “Cút ngay!”

“Ầm!”

Cả người lẫn tường đều bị đạp đến nát bấy, dù Linh Môi chỉ cần đầu là có thể sống sót, nhưng nếu vị này có thể sống sót, e rằng chỉ còn thừa lại nửa người.

“Đừng đứng ở chỗ này, dựa theo kế hoạch ban đầu đi, Lý Lão Hán, ngươi đi đi! Tìm tiểu tử kia, sau khi tìm được lại hội họp với chúng ta.”

Tiếng động xung quanh càng ngày càng lớn, làm không tốt sẽ kinh động đến chủ nhân thật sự của Bạch gia, đến lúc đó bọn họ không chết cũng bị lột một lớp da, bây giờ chỉ có thể chia thành tốp nhỏ, phân tán sự chú ý của Bạch gia trước.

“Được!”

Lý Lão Hán lấy ra một cái trường côn đen xì từ trong sách tem, trường côn lướt qua một cái, xung quanh người như có một luồng lốc xoáy báo táp, trực tiếp gϊếŧ ra ngoài từ phía chính diện, không chỉ tranh thủ thời gian cho đám người Vương Chung, đồng thời có thể rút ngắn khoảng cách hắn ta đến nhà bếp.

“Một đám biếи ŧɦái.”

Thật ra từ đầu đến cuối Triệu Khách vẫn trốn trong bụi cây không xa, sau khi kích hoạt Hơi thở tự nhiên, khí tức cả người hoàn toàn hòa vào rừng cây, yên lặng quan sát những chuyện xảy ra ở nơi xa.

Bên cạnh Triệu Khách còn có một người nữa, không phải nói là… Hai cái xác, chỉ có điều một cái là đầu, một cái là thân được ghép lại với nhau mà thôi.

Nhìn những việc xảy ra ở trong tiểu viện phía trước, tuy tình huống đều nằm trong sự dự đoán của mình, nhưng lúc đám người này để lộ ra thực lực thật sự.

Triệu Khách cũng cảm thấy sợ hãi than thở, nếu đám người này ra tay đánh nhau trong hiện thực, hiệu quả có thể so sánh với một đội quân vũ trang đầy đủ.

“Đi thôi! Làm việc thôi!”

Triệu Khách nhét chậu sắt vào túi da đeo bên hông, đồng thời thu xác chết của Thúy Lan vào sách tem, nhanh chóng chạy theo đường nhỏ về bếp sau.

Chỉ có hai con đường đi thẳng đến bếp sau, nhưng mặc kệ là con đường nào, cũng phải mất một thời gian mới chạy đến nơi.

So với Lý Lão Hán, mặc dù hắn ta gϊếŧ cả một quãng đường nhưng tốc độ vẫn nhanh đến đáng sợ.

Nếu Triệu Khách muốn đuổi theo thật, e rằng không thể quay về bếp sau trước Lý Lão Hán.

Nhưng Triệu Khách cũng không đi một trong hai con đường này, mà là đi một con đường khác.

Trong bụi cây mờ tối, chỉ nghe một tràng tiếng bước chân sàn sạt, một bóng đen nhanh chóng nhảy ra từ trong bụi cây, sau khi lăn một cái đã tiến vào một chỗ khác trong rừng cây.

Có hiệu quả Hơi thở tự nhiên, tốc độ khi hắn chạy trong rừng cây nhanh hơn bình thường 30%, xuyên qua rừng cây, Triệu Khách dùng chân đạp một cái, sau khi vượt qua một cái tường thấp đã trở lại bếp sau.

“Ha ha, còn dư thời gian!”