Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 56 - Coi như ngươi giỏi (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Đao thương bất nhập?” Trong lòng Triệu Khách run lên, tuy cùng là người đưa thư hạ cấp, nhưng hắn có cảm giác thực lực của Phi Mã cao hơn loại người am hiểu theo dõi điều tra như Đông Tử không biết bao nhiêu lần.

“Muốn chết!”

Tuy một dao kia cũng không đâm vào hắn ta, nhưng mũi dao đâm vào ngực mình vẫn có cảm giác đau đớn nóng bỏng, hắn ta thẹn quá hóa giận đá một chân về phía Triệu Khách.

Nhưng chẳng kịp chờ hắn ta nâng chân lên, Triệu Khách đạp một chân vào bụng Phi Mã, cả người bổ nhào về phía mặt đất, mạo hiểm né tránh một đạp của Phi Mã.

“Ầm!”

Một đạp này của Phi Mã đạp vào khoảng không, trực tiếp đạp vào bếp lò một cái, tuy bếp lò này không phải là bê tông nhưng cũng do gạch đá đặc ruột dựng thành, bị Phi Mã đạp một cái lại trực tiếp vỡ vụn, nếu một chân này đá vào trên người Triệu Khách, có lẽ không chết cũng phải tàn phế.

“Này, ra tay chắc chắn một chút, đừng gϊếŧ chết người.”

Chòm râu dê thấy thế cau mày, mở miệng nhắc nhở.

“Biết rồi!”

Phi Mã mất kiên nhẫn trả lời, nhưng lúc ra tay vẫn không có ý nương tay, nhanh chóng nhào về phía Triệu Khách, đấm một cái thẳng vào mặt Triệu Khách.

“Ầm!”

Triệu Khách vội vàng nghiêng người né tránh, chỉ thấy một đấm này đập vào kệ hàng đặt đồ gia vị ở sau lưng.

Tảng đá vỡ tan đập vào trên cánh tay Triệu Khách, cảm giác đau đớn nóng bỏng khiến cánh tay Triệu Khách như nhũn ra, lúc này Triệu Khách thấy bình gốm vỡ nát trên mặt đất, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, đưa tay túm lấy bình gốm.

“Tới ngươi.”

Chỉ thấy Triệu Khách vừa quay đầu lại, vung tay lên, ném một nắm bột phấn màu đỏ trong lòng bàn tay vào mặt Phi Mã, Phi Mã không kịp né tránh lập tức bị ném trúng.

Theo một mùi hương cay nồng gay mũi, trong mắt Phi Mã lập tức đau đớn như thiêu đốt.

“A!”

Phi Mã hét thảm một tiếng, con mắt đau đớn từng cơn khiến hắn ta thật sự đui mù.

“Gϊếŧ ta!!”

Ánh mắt Triệu Khách như một con sói đói, nắm lấy một cái xiên sắt dùng để nướng cá ở trên mặt đất, cơ thể nhào lên lưng Phi Mã, một tay điên cuồng đâm vào cổ họng, vào đầu Phi Mã.

“Cho ngươi gϊếŧ ta, gϊếŧ ta, gϊếŧ ta!!!”

Đôi mắt đỏ sậm dữ tợn tàn nhẫn, tiếng gào thét trầm thấp khiến người nghe cảm thấy lạnh cả tim, dường như trước mắt là một con chó điên đang phát tác bệnh dại.

“Cút ngay!”

Tuy loại tổn thương này không được tính là gì với Phi Mã, nhưng Phi Mã cũng bị cách đánh đấm như chó điên của Triệu Khách dọa sợ, cộng thêm đôi mắt đau nhói khiến Phi Mã điên cuồng không ngừng vặn vẹo muốn hất Triệu Khách ra.

“Đủ rồi!”

Lúc này, một tiếng hừ lạnh xuất hiện sau lưng Triệu Khách, không đợi Triệu Khách phản ứng đã cảm thấy cả người đột nhiên cứng đờ, bị một luồng lực lượng cứ thế kéo lên không trung, sau khi bị hất lên không trung lại nặng nề ngã xuống đất.

Không biết Chòm râu dê đã đến trước mặt mình từ lúc nào, một chân giẫm lên lưng mình, một chân này đạp xuống như bao cát nặng trăm cân, đè ép hắn khiến hắn không thể động đậy.

“Ta gϊếŧ hắn!”

Phi Mã lấy tay lau sạch sẽ bột ớt trên mặt, chỉ thấy đôi mắt hắn ta đã sưng phồng lên, nổi giận đùng đùng đi về phía trước, hận không thể đạp chết Triệu Khách.

“Phi Mã!!”

Chòm râu dê cau mày, ngẩng đầu quát Phi Mã.

Thấy ánh mắt không hiền lành của Chòm râu dê, sắc mặt Phi Mã cứng đờ, cuối cùng tức giận đi đến trước bàn, cầm đĩa thịt thăn trên bàn cắn từng miếng một.

“Tiểu tử, xem ra ngươi cũng là một nhân tài, lấy hết đồ ăn ra cho ta, ta tha cho ngươi một mạng.” Chòm râu dê cúi người nhìn chằm chằm Triệu Khách nói.

“Phi!”

Hắn nhổ ra một ngụm máu, nhưng lại bị Chòm râu dê thoải mái né tránh, Chòm râu dê thấy thế sắc mặt lạnh lẽo, nói: “Ngươi làm vậy không sợ ta gϊếŧ ngươi?”

“Gϊếŧ ta! Gϊếŧ ta thì các ngươi đều phải chết.”

Khuôn mặt dữ tợn của Triệu Khách cười lạnh, gọi sách tem của mình ra, mở sách tem ra, chỉ thấy rất nhiều con tem trong sách tem của Triệu Khách hoàn toàn lộ ra trước mặt ba người Chòm râu dê.

“Ngươi!”

Sau khi thấy con tem trong sách tem của Triệu Khách, Chòm râu dê thay đổi sắc mặt, vốn đang nở nụ cười thắng lợi, lập tức cứng đờ, không chờ hắn ta lấy lại tinh thần, sách tem trước mặt đã nhanh chóng đóng lại, biến mất ở trước mặt Chòm râu dê.

“Hắc hắc hắc, gϊếŧ ta, ngươi không lấy được thứ gì hết.” Triệu Khách nằm trên mặt đất, phát ra tiếng cười dữ tợn.

Chòm râu dê thấy thế trong ngực nghẹn lại, lạnh lùng nhấc chân ra khỏi người Triệu Khách, khẽ nói: “Coi như ngươi giỏi!”

“Sao thế?”

Phi Mã nhìn Chòm râu dê lạnh lùng buông Triệu Khách ra, không nhịn được nghi ngờ nói.

Chòm râu dê không để ý đến hắn ta, nhìn lão đầu đứng ở bên cạnh nói: “Lý Lão Hán ngươi thấy thế nào.”

Vẻ mặt Lý Lão Hán cũng không khá hơn là bao, vừa rồi hắn ta cũng liếc nhìn sách tem của Triệu Khách, không sai, bên trong có đồ ăn, hơn nữa còn nhét đầy cả sách tem.

Nhưng trong mỗi một con tem chỉ có một miếng thịt nhỏ.

Nhìn dáng vẻ này, đừng nói thỏa mãn cái thùng cơm Phi Mã này, ngay cả hai người họ có ăn no hay không cũng khó nói.

Nếu gϊếŧ Triệu Khách, dựa theo quy tắc chỉ được rút một con tem, trên cơ bản cũng như không có.

Rít mạnh tẩu thuốc trên tay, Lý Lão Hán lắc đầu ra hiệu Chòm râu dê đừng làm loạn.
« Chương TrướcChương Tiếp »