Sau khi dọn dẹp xong, Triệu Khách nhanh chóng rời khỏi nơi này quay về bếp sau, hắn còn có rất nhiều chuyện cần làm ở bếp sau.
“Xì xì…”
Đại viện bếp sau, chỉ thấy một mình Triệu Khách bận rộn trước lò, mấy đầu bếp xung quanh đều trông mong nhìn chằm chằm quá trình Triệu Khách nấu ăn, thậm chí có người cầm cuốn sổ nhỏ ghi chép lại quá trình Triệu Khách nấu ăn.
Ngay cả tiểu lão đầu cũng thỉnh thoảng nhón chân nhìn về phía Triệu Khách, nấu ăn nhiều năm như vậy, cho dù được vinh danh là Quỷ Trù Vương, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta thấy món mà Triệu Khách đang làm.
Nhưng không thể không nói, biểu hiện của Triệu Khách trong mấy ngày nay khiến hắn ta rất hài lòng, nhưng nếu phải nói một điểm khiến hắn ta thấy không hài lòng, đó là món ăn của Triệu Khách quá tốn dầu.
Bình thường một nồi dầu chỉ đủ chiên một miếng thịt, còn bị Triệu Khách yêu cầu đổi dầu, hơn nữa lý do còn rất đầy đủ, đó là dầu dính mùi tanh của thịt khác, lúc làm món tiếp theo, mùi tanh này sẽ ảnh hưởng đến món ăn.
Nhìn một thùng dầu ở phía sau bị Triệu Khách bỏ đi, cộng lại cũng sắp bằng một vạc đồ ăn lớn.
Mỗi lần Trù Tam Điên nhìn thấy trong lòng đều hơi đau đớn, nhưng món ăn Triệu Khách làm ra thật sự không tệ, không chỉ có hương vị tốt còn đặc biệt sáng tạo, khiến mấy vị lão gia và tiểu thư Bạch gia đều khen ngợi tài nấu nướng của bếp sau có tiến bộ, cũng khiến hắn ta nở mày nở mặt hơn nhiều.
“Điên gia… Lại hết dầu.”
Lúc này một tên đầu bếp đi đến trước mặt Trù Tam Điên, trong tay cầm một chậu dầu, bên trong là số dầu mà Trù Tam Điên mới đổ đầy sáng nay, bình thường một chậu này đủ để bếp sau dùng mấy tuần, nhưng bây giờ chỉ trong chớp mắt đã hết sạch.
Thấy thế, khóe môi Trù Tam Điên giật giật, quay sang nhìn Triệu Khách đang nấu đồ ăn, giậm chân một cái, bước nhanh đến trước mặt Triệu Khách, tức giận nói: “Ngươi ăn dầu à? Nhiều dầu như vậy, ngươi xem cũng đủ làm tiệc luôn rồi.”
Triệu Khách xoa vai chỉ món bò bít tết đã ra lò nói: “Bò bít tết này quá già, chỉ có thể dùng để chiên, cách điều chế nước sốt của mỗi loại bò bít tết khác biệt, sau khi ướp xong mới có thể chiên, vì đảm bảo hương vị quyện với vị nước sốt, chỉ có thể thay dầu mới nên rất tốn dầu, nhưng ngài nếm thử xem, hương vị tuyệt đối không có vấn đề.”
Không biết vì sao mỗi lần nhìn dáng vẻ không quan tâm của Triệu Khách, trong lòng Trù Tam Điên lại không nhịn được nổi giận, thấy rất hối hận.
Vốn mình chỉ muốn lừa gạt người đến, sau đó tìm một cơ hội bắt được nhược điểm của Triệu Khách, lại hung hăng sỉ nhục hắn một trận rồi đá đi, phải phát tiết cơn giận thật tốt.
Nhưng bây giờ Trù Tam Điên lại hận không thể tát mình hai cái, nói thầm: “Sao ta lại mời một con chuột ăn dầu thế này.”
Hết lần này đến lần khác hắn ta lại không thể tìm ra vấn đề trong món ăn của Triệu Khách, thậm chí còn không biết mấy món này, cách làm thế nào đều do Triệu Khách nói ra, mỗi lần hắn ta đến hỏi tội, kết quả chưa nói được hai câu đã bị Triệu Khách chặn họng không nói được gì.
“Hừ, hôm nay chỉ còn chút dầu đó, đến khi ngươi làm mấy món ăn tiếp theo phải tự kiềm chế một chút, nếu hết dầu thì đứng tìm đến ta nữa.”
Trù Tam Điên nói xong chậm rãi để lộ sọ não của mình ra, bắt đầu đổ dầu vàng rực mát lạnh ở bên trong ra.
“Ầm!”
Vừa đặt chậu dầu xuống trước mặt Triệu Khách, lập tức nổi giận nói: “Hôm nay chỉ có ngần ấy, hai món còn lại đều do ngươi làm, nếu hết dầu thì đừng đến tìm ta. Còn nữa, tối nay ngươi phải dọn dẹp nhà bếp, dọn dẹp sạch sẽ cả thùng dầu này cho ta, đừng để ta nhìn thấy nữa.”
Trù Tam Điên cố hết sức phát tiết cơn giận của mình, sau khi nói xong liền xoay người, nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà bếp, mấy đầu bếp còn lại thấy thế cũng không dám tiếp tục ở lại lâu, chẳng may bị Điên gia ghi hận, vậy sẽ không tốt.
Thấy đám người Trù Tam Điên đã rời đi, Triệu Khách không quan tâm, rót cả nửa chậu dầu này vào trong thùng gỗ phía sau, trong lòng thầm đánh giá tính toán thời gian: “Chắc cũng gần đủ rồi.”
“Phanh phanh phanh!”
Trong lòng Triệu Khách tính toán thời gian, quả nhiên lại nghe thấy bếp sau vang lên tiếng gõ cửa.
“Rầm rầm…”
Cánh cửa sau cổ xưa bị đẩy nhẹ ra một cái khe, Triệu Khách liếc sang đánh giá một chút, ba bóng người trốn trong bóng tối cửa sau cũng không nhìn rõ mặt, nhưng Triệu Khách có thể chắc chắn ba người này không phải đồng bọn của Đông Tử.
Bởi vì trên người bọn họ không có mùi nước hoa Chanel.
“Ôi!”
Tuy trong lòng Triệu Khách biết rõ thân phận của đối phương, nhưng cũng không thả lỏng cảnh giác.
“Tiểu huynh đệ, mở cửa đi, chỉ có ba người chúng ta.”
Giọng nói từ tính không thể nói là trong trẻo, lại khiến người nghe cảm thấy dễ chịu, chỉ thấy vẻ ngoài của ba người trong bóng tối dần rõ ràng.
Nam nhân cầm đầu có một chòm râu dê, vành mắt đen xì trông như mấy ngày rồi không ngủ, sau đầu buộc một bím tóc nhỏ, nếu mặc thêm quần áo của đám hải tặc, ngược lại cũng có chút dáng vẻ của thuyền trưởng Jack.
Sau lưng là hai nam nhân đứng một trái một phải, bên trái là một lão đầu sắp năm mươi tuổi, mái tóc bạc, trên tay cầm cái túi to.