Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 52 - Theo dõi (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngón tay nhẹ nhàng bóp một cái, chỉ thấy sau lưng Đông Tử hiện ra một con tem, là bóng dáng con mèo.

Tem đặc thù: Đại sư theo dõi.

Sau khi kích hoạt: Khóa chặt khí tức của mục tiêu trong phạm vi 15 mét, hoàn toàn che giấu tiếng bước chân của mình.

Sau khi kích hoạt năng lực của tem đặc thù, Đông Tử theo sát sau lưng Triệu Khách, một bước lao vào rừng cây.

Cỏ cây trong rừng vừa dày vừa kín kẽ, phía trước chân là một lớp lá cây thật dày, vừa đặt chân xuống đã phát ra tiếng kẽo kẹt.

Nhưng Đông Tử không sợ, sau khi kích hoạt năng lực Đại sư theo dõi, hắn ta hoàn toàn có thể dễ dàng đi theo sau lưng Triệu Khách, không lo Triệu Khách phát hiện ra mình.

Hơn nữa, một người mới vừa qua kỳ thực tập, trên tay có gì được chứ, e rằng còn không có cả một con tem đặc thù, hắn ta thấy không khác gì một người bình thường, bóp chết hắn đơn giản như bóp chết một con kiến.

“Phanh phanh phanh…”

Ở đằng xa, chỉ thấy Triệu Khách cầm một cái cuốc sắt trên tay, đang cố hết sức lấp đầy một cái hố như đang giấu thứ gì đó.

“Kỳ quái? Hắn giấu thứ gì??”

Thấy Triệu Khách đang giấu đồ, Đông Tử không nhịn được cảm thấy hơi kỳ quái, dù sao có sách tem rồi, bọn họ căn bản không cần mang theo cái gì, trực tiếp chuyển hóa một số vật phẩm quý giá vào trong sách tem là được.

“Chẳng lẽ là vật phẩm đặc thù, hắn không có quyền hạn chuyển hóa!”

Nghĩ tới nghĩ lui hình như chỉ có cách giải thích này, nhưng không thể nói rõ được, thứ gì đặc thù đến mức khiến Triệu Khách tốn sức che giấu chứ?

Vừa nghĩ đến đó, trong lòng Đông Tử thấy nóng nảy, chỉ thấy Triệu Khách chỉ lấp một lớp đất, sau khi xác định đã chôn đồ xong lại nhìn hai bên, lập tức xoay người đi ra ngoài từ một phương hướng khác.

“Hắc hắc!”

Thấy Triệu Khách càng đi càng xa, đồng thời khí tức đã vượt qua phạm vi truy tung của mình, ánh mắt Đông Tử sáng lên, bước nhanh tới.

Hắn ta biết Triệu Khách chỉ phủ lên một lớp đất mỏng, lúc đang định dùng tay đào, sau lưng có một luồng khí lạnh khiến Đông Tử cảnh giác, nhanh chóng xoay người cẩn thận nhìn, rừng cây sau lưng đen như mực không có gì hết.

Nhưng không hiểu vì sao hắn ta luôn có cảm giác gai lưng.

“Ảo giác? Hay là…”

Cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi xác định xung quanh thật sự không có gì, Đông Tử nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thả lỏng, thầm nghĩ: “Có thể là ta nghĩ nhiều rồi.”

Xoay người lại khom lưng xuống, bắt đầu đào một lớp đất ở bên trên, theo lớp đất mỏng bị đẩy ra, ánh mắt Đông Tử dần trở nên hưng phấn, đào một lúc cảm giác như đào được thứ gì đó, cảm giác lạnh băng khiến đôi mắt hắn ta sáng lên, hai tay kéo mạnh một cái.

Chỉ thấy một đôi tay trắng bệch bị Đông Tử móc ra từ trong lớp đất mỏng.

“Mả mẹ nó!”

Nụ cười trên mặt Đông Tử lập tức cứng đờ, thấy mình lấy ra một đôi tay từ trong đất không nhịn được cảm giác da đầu tê dại, vô thức muốn buông tay nhưng tiếp theo lại có một việc khiến hắn ta rùng mình, đó là tay hắn ta lại… Không hất ra được.

Dưới đất đai, một bộ thi thể không đầu ngồi thẳng trong đất, từ bộ ngực lộ ra có thể thấy được đây là một xác nữ, hai tay bóp chặt cổ tay Đông Tử, mặc kệ Đông Tử giãy giụa như thế nào, đều tránh không thoát.

“Đáng chết! Buông ra cho ta, buông ra!”

Đông Tử thấy thế thay đổi sắc mặt, đá một cái vào ngực xác nữ, nhưng đạp một cái lại cảm giác như đạp vào tảng đá, không những không đá văng người ra, ngược lại còn suýt nữa trẹo chân.

“Con mẹ nó, đừng để ta tìm ra hắn, chờ ta quay về, nhất định lột da con chó này!”

Tuy không biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào, nhưng không cần nghĩ cũng biết là Triệu Khách giở trò quỷ, điều này khiến Đông Tử đột nhiên nghi ngờ có phải mình bị Triệu Khách chơi đùa rồi không.

“Buông ra, mẹ nó!”

Đông Tử tiếp tục đạp, thấy xương ngực xác nữ đã bị đạp lõm vào vẫn không thể tránh thoát, nhưng đạp rồi đạp, vành tai Đông Tử đột nhiên nóng lên như có người thổi hơi nóng vào lỗ tai mình, khiến Đông Tử rụt cổ lại quay sang nhìn, không biết một khuôn mặt người mơ hồ đã áp sát sau lưng mình từ lúc nào.

“Phốc!!”

Đồng tử Đông Tử co rụt lại, ngay sau đó là cảm giác đau nhói bén nhọn theo xương cột sống chạy vào trong tim, cả người lập tức ngã quỵ dưới đất, khuôn mặt trở nên tái nhợt, hắn ta biết mình đã bị đâm vào xương sống.

Trong bóng tối, chỉ thấy bóng dáng Triệu Khách dần rõ ràng, trên một tay còn ôm cái chậu sắt, thuận tay rút con dao găm ra khỏi người Đông Tử, Triệu Khách cau mày nhìn giọt máu đỏ tươi trên dao găm.

“Làm không tệ!”

Triệu Khách cúi đầu nhìn cái đầu ở trong chậu sắt, tỏ ra khen ngợi.

Đầu Thúy Lan ở trong chậu sắt đã méo mó thành một đống, cái mũi và con mắt đều đã sai chỗ, sau khi nghe thấy Triệu Khách nói chuyện lập tức liều mạng há miệng như đang nhắc nhở Triệu Khách nhớ ước định trước đó của bọn họ.

“Đừng nóng vội, việc ta đồng ý với ngươi, tuyệt đối không nuốt lời.”

Triệu Khách nói xong, trực tiếp đậy chậu sắt lên, cúi đầu nhìn về phía Đông Tử nằm trên đất.
« Chương TrướcChương Tiếp »