Phải biết rằng tối hôm qua bọn họ muốn nhân lúc ồn ào nhất để đến tiền viện xem xét, kết quả vừa đến tiền viện suýt nữa bị phát hiện thân phận người sống, nếu không phải bọn họ trốn nhanh, tối qua đã thất bại ở tiền viện rồi, đừng mơ có người sống sót trở về.
"Người đã được phân chia công việc, vậy lập tức đi làm việc đi"
Quân sư nói xong cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này nữa, lập tức xoay người rời đi.
Nhưng chưa đi được hai bước lại bị Triệu Khách cản lại, chỉ thấy Triệu Khách bước tới lấy ra mấy thỏi vàng ròng nhét vào trong tay quân sư, cười nói: "Phải xưng hô với vị đại ca này thế nào."
Nhìn thỏi vàng ròng óng ánh trong tay, đôi mắt quân sư lập tức sáng ngời, bình tĩnh ôm nguyên bảo vào trong lòng ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách lập tức thoải mái hơn nhiều.
“Dễ nói, tại hạ họ Bạch, gọi là Bạch Thập Bất, huynh đệ có gì cần cứ nói"
Tục ngữ nói, có tiền có thể sai ma khiến quỷ, thôi vùng rộng mà Triệu Khách vừa lấy ra nằm trong số đó cũng nhận được ở bếp sau, đây chỉ là một đóng giấy vụn với hắn, nhưng đối với đám Linh Môi, âm hỗn này lại là vàng rồng bạc trắng hàng thật giá thật.
Triệu Khách đánh giả hai bên, sau khi xác định Đông Tử và những người đưa thư khác cách mình rất xa, mới lôi kéo Bạch Thập Bát nói: “Tức phụ của ta không thấy đâu, biết đâu đã đi lạc rồi, nếu Bạch đại ca có nhìn thấy, nhất định phải đưa người về giúp ta"
"Ồ, đúng đúng đúng, có thể viện tử Bạch gia quả lớn, chắc chắn đệ muội đi lạc rồi, vậy đi, để ta phái người đi tìm một chút"
“Vậy cũng tốt, những cái này coi như tiền đặt cọc, nếu tìm được người rồi, đến lúc đó huynh đệ lại hậu tại"
Chỉ thấy Triệu Khách lại lấy ra một thỏi vàng ròng, bình tĩnh nhét vào tay Bạch Thập Bát.
“Dễ nói, dễ nói"
Bạch Thập Bát liên tục gật đầu nhận lấy tiền, vẻ mặt vui về dẫn người rời đi, đương nhiên cũng không quên dặn dò người dưới đi tìm Thúy Lan, về phần có tìm được hay không, Bạch Thập Bát cũng không dám hứa chắc
"Hud Di!"
Bạch Thập Bát vừa rời đi, đã thấy một đoàn người Đông Tử đi ngang qua bên cạnh Triệu Khách, bọn họ phải theo Bạch Thập Bát đến tiền viện. Lúc đi đến
bên cạnh Triệu Khách, còn nghe thấy Đồng Tử hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách càng hung ác nham hiểm hơn mấy phần.
Chẳng mấy chốc người trong viện lần lượt rồi đi, bao gồm cả ba tên người đưa thư bị phân đến kho củi làm việc, tất cả đều rời đi.
Triệu Khách hơi nhếch khóe môi, ảnh mắt nhìn về phía căn phòng của bốn người Đông Tử, trong mắt lóe lên một tia sáng gian xảo.
Buổi đêm, một đoàn người kéo lê cơ thể mệt mỏi quay về từ từng phương hướng, bận rộn cả một ngày, đảm người Đông Tử cũng thu thập được rất nhiều tin tức,
Nhưng trên mặt lại rất ủ rũ, bởi vì hôm nay bọn họ ăn cơm mới phát hiện, bọn họ không ăn được thứ gì ở chỗ này.
Ngay cả cơm cũng chưa chín kỹ, bánh màn thầu cứng rắn như tảng đá, hoàn toàn không có hương vị gì, cắn một miếng chỉ thấy đồ ăn lạnh băng, không có một chút xíu thứ gì ăn được, ngay cả nước cũng không uống nổi, “Moá nó, cái chỗ quỷ quái này, lão tử không muốn ở lại chút nào"
Nếu không phải trên tay bốn người này có mang theo chút đồ ăn, có lẽ không cho nhiệm vụ hoàn thành, bọn họ đã chết đói ở đây trước.
“Đồng Tử, bớt nói nhằm đi, kiên nhẫn chờ đợi, trên tay chúng ta không có nhiều đồ ăn nhưng cũng có thể kiên trì.
Nhóm người kia... Hử, e rằng còn không may mắn như chúng ta đâu.
Một nữ nhân đi sau lưng Đồng Tử bị áo choảng che kín cả người, không nhìn rõ khuôn mặt, nàng nói xong, chỉ thấy ba người Đông Tử nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.
Trong một nhóm người còn lại, có một người mà đám người Đông Tử vừa gặp được, biệt danh của người này là Phi Mã, cũng coi như cao thủ hiếm có trong số người đưa thư hạ cấp. Nhưng cái tên này còn có một năng lực rất nổi tiếng đó là thùng cơm, một bữa cơm có thể ăn lượng cơm của năm sáu đại hán.
Tin tưởng, cho dù đó tiếp tế của hai người họ đều rất sung túc, cũng không thể nhiều đến mức đó, thêm một Phi Mã này, có lẽ không chịu được bao lâu sẽ tìm đến bọn họ cầu cứu.
"A?"
Lúc đang định quay về phòng, đột nhiên ánh mắt Đồng Tử liếc qua thấy Triệu Khách lén lút rời khỏi phòng của mình.
“Đồng Tử, người nhìn cái gì dãy?"
“Không có gì, các người đã về nghĩ trước đi, ta đi nhà vệ sinh"
Đông Tử vẫy tay với đồng bạn, ra hiệu mình đi nhà vệ sinh trước. Xoay người rời khỏi tiểu viện của mình.
"Sạt sạt sạt..."
Triệu Khách đi dọc theo đại viện, sau khi đến một mảnh hậu hoa viên, Triệu Khách nhìn xung quanh một vòng, dường như xác định không có người đi theo mình lập tức nhảy lên, nhảy vào trong rừng cây nhỏ.
"Ừm, đúng là có chuyện bí ẩn."
Đông Tử vẫn yên lạng bám theo sau lưng Triệu Khách thấy thế ánh mắt sáng lên, khóe môi hơi nhếch lên nhe răng cười, thật ra hắn ta đã không ưa Triệu Khách từ lâu rồi.
Đặc biệt là Triệu Khách còn lăn lộn được đến bếp sau, hình như địa vị còn cao hơn bọn họ rất nhiều, chắc chắn lấy được rất nhiều tin tức, đúng lúc nhân cơ hội này dạy dỗ hắn tử tế.