Chương 44: Phòng Bếp Bạch Gia

Quản sự cười lạnh, đôi mắt đánh giá đám Linh Môi Triệu Khách, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ở Bạch gia, ta chính là quy củ.”

“Vâng vâng vâng!”

Thúy Lan nghe xong, tuy sắc mặt tỏ ra hơi lúng túng nhưng liên tục gật đầu đồng ý.

“Hôm nay các ngươi ở đây trước, chờ trời sáng lại sắp xếp công việc cho các ngươi, ta nói cho các ngươi biết đừng có chạy lung tung, chạy sai chỗ, dù là Diêm Vương gia cũng không thể cứu được các ngươi.”

Quản sự nói xong, xoay người sải bước rời đi.

Sau khi quản sự rời đi, Thúy Lan bắt đầu sắp xếp căn phòng, Triệu Khách quay đầu nhìn lại chỉ thấy mấy người đưa thư khác cũng không có ý tập trung một chỗ cùng hành động.

Triệu Khách cũng không cảm thấy bất ngờ với việc, trước đó hắn cũng đã chứng minh điều này từ trên người Tề Lượng.

Trong một nhiệm vụ, càng nhiều người tham gia càng lấy được ít phần thưởng, rõ ràng một mình có thể độc chiếm phần thưởng, nếu có người tham gia cùng nhau hành động, cuối cùng phần thưởng sẽ bị chia nhỏ ra, càng ngày càng ít.

Nếu đã như vậy, không bằng tạm thời tách ra, chờ sau khi tình huống rõ ràng mới quyết định có liên thủ không.

“Lão gia!”

Lúc này, Thúy Lan lôi kéo Triệu Khách đi vào một căn phòng, căn phòng này không lớn nhưng rất sạch sẽ.

Chỉ thấy lúc này Thúy Lan đóng cửa phòng lại, quay đầu nhìn về phía Triệu Khách nói: “Lão gia, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi.” Chỉ thấy Thúy Lan nói xong, chậm rãi cởi nút áo ở ngực mình, vẻ mặt quyến rũ đi về phía Triệu Khách.

Nói thật, vẻ ngoài của Thúy Lan không đẹp mắt nhưng cũng được coi là trung quy trung củ, ngược lại dáng người khá đẹp, ngực nở mông cong là tướng mắn đẻ.



Nhưng trong lòng Triệu Khách hoàn toàn không có chút xíu du͙© vọиɠ nào với một người giấy.

“Lão gia!”

Thúy Lan thấy Triệu Khách không động đậy còn tưởng Triệu Khách đang lo lắng cho cuộc sống sau này, trên mặt mỉm cười, khẽ nói bên tai Triệu Khách: “Lão gia, đừng lo lắng lời nói của quản sự Bạch gia, chờ bảy ngày sau chủ tử chúng ta chính thức vào Bạch gia, địa vị của chúng ta cũng nước lên thì thuyền lên.”

“Bảy ngày sau?”

Triệu Khách nghe vậy trong lòng hơi động, hàng lông mày hơi nhướn lên chủ động đưa tay ra ôm eo Thúy Lan, bàn tay chạm vào người Thúy Lan cảm giác như đang sờ một tảng băng, lạnh lẽo gai tay.

Triệu Khách đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc xõa ra trên trán Thúy Lan, cười hỏi: “Tại sao lại là bảy ngày sau, chẳng lẽ hôm nay không phải đại hôn à?”

“Nếu là đại hôn người sống, đương nhiên sẽ thành thân ngay trong ngày, nhưng chúng ta là minh hôn, phải chờ bảy ngày mới có thể thành hôn, cũng như dương gian đã nói phải qua thất đầu mới được.”

Nghe Thúy Lan nói vậy, Triệu Khách lập tức hiểu được, xem ra thời gian của nhiệm vụ này là bảy ngày, chỉ cần nghĩ cách phá hủy trận minh hôn này trong vòng bảy ngày thì coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Nếu vậy… Triệu Khách nghĩ đến đây trong lòng lại có một suy nghĩ, nếu gϊếŧ chết tân nương hoặc là tân lang, chẳng phải thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ sao?

Nhưng trực giác nói cho Triệu Khách biết, nếu thật sự làm như thế, vậy nhiệm vụ lần này có phần quá đơn giản, căn bản không cần cho bọn họ thời gian bảy ngày, hơn nữa còn phải nghĩ cách thoát khỏi âm phủ, đây là vấn đề khiến Triệu Khách nhức đầu.

Trước đó hai tên người đưa thư đã bị hai tên hoa đồng đánh chết, Triệu Khách đã tận mắt thấy thực lực của bọn họ, tin tưởng thực lực của người đưa thư khác tuyệt đối không kém đến mức nào, nếu nhiệm vụ thật sự đơn giản như vậy, vậy khó tránh khỏi có phần chuyện bé xé ra to.

Thấy Triệu Khách suy nghĩ rất tập trung, Thúy Lan không nhịn được nhào vào trong ngực Triệu Khách.

Chỉ thấy nút áo trước ngực nàng đã mở ra, cơ thể trắng bóng lộ ra trước mắt Triệu Khách.

Nàng mỉm cười quyến rũ, hai tay không nhịn được sờ soạng trên người Triệu Khách.



“Lão gia, thời gian không còn sớm.”

“Hôm nay mệt rồi, nếu không để hôm khác.”

“Hôm khác! Sao lại hôm khác được, lão gia, vẫn nên tận hưởng thú vui trước mắt đi.”

Thúy Lan nói xong liền chui vào trong ngực Triệu Khách, hai tay bắt đầu kéo áo Triệu Khách, cúi đầu cởϊ qυầи Triệu Khách.

Thấy thế, hàng lông mày của Triệu Khách cau chặt, trong mắt hiện ra vẻ mất kiên nhẫn, đôi mắt hơi híp thành một đường thẳng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cổ họng Thúy Lan, vẻ mặt hung ác nham hiểm dần xuất hiện sát ý.

“Phanh phanh phanh…”

Ngay lúc Triệu Khách đã bị Thúy Lan quấn lấy đến mất kiên nhẫn, chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Thúy Lan ngạc nhiên, vẻ mặt không vui nói: “Ai vậy! Không có việc gì thì về phòng mình nghỉ ngơi đi.”

“Cái kia… Mời quản gia đi ra một chút.”

Nghe thấy có người đến tìm mình, trong lòng Triệu Khách vui vẻ lập tức nói: “Ở đây, ta đi ra ngay.”

Triệu Khách nói xong thấy vẻ mặt Thúy Lan trở nên u oán, bàn tay túm chặt trên người Triệu Khách không muốn buông ra, Triệu Khách thấy thế chỉ có thể khẽ an ủi: “Có lẽ tìm ta có việc gấp, vậy đi, chờ ta quay về chúng ta lại thân thiết.”

Triệu Khách nói xong còn đưa tay ra vỗ cái mông lạnh băng của Thúy Lan, lúc này Thúy Lan mới không tình nguyện buông tay.

Triệu Khách thấy thế lập tức thoát khỏi vòng tay Thúy Lan, đẩy cửa bước nhanh ra ngoài.