Chương 38: Người Giấy

“Không cần tiểu muội muội, muốn bạo lực! Ta thích bạo lực! Ta muốn ăn thịt!”

Giọng nói thô kệch vang lên, trên mặt Triệu Khách hiện ra vẻ giận dữ, vung tay đám một cái lên tấm gương trước mặt.

“Ầm!”

Trong nháy mắt tiếng thủy tinh vỡ nát, tiếng va chạm đinh đinh đinh quanh quẩn trong phòng tắm, chỉ thấy đồng tử Triệu Khách đột nhiên xiết chặt.

Dường như sâu trong ý thức có một bàn tay lớn đang nắm chặt lấy hắn, kéo hắn ra từ trong một đống hỗn độn.

“A!!”

Triệu Khách vừa mở mắt ra, cả người đứng bật dậy từ trên ghế, vẻ mặt mờ mịt nhìn xung quanh, không biết mình đang ngồi trên ghế từ lúc nào.

Điều kỳ quái là, Triệu Khách hồn nhiên không có chút ấn tượng với việc mình ngồi ở chỗ này từ lúc nào, nhìn cốc cà phê nóng hổi trong tay, hình như vừa mới được pha xong.

Triệu Khách cầm cà phê đặt ở bên môi, trước khi uống còn cúi đầu nhìn, Triệu Khách ngạc nhiên thấy một tấm danh thϊếp đặt ở dưới cốc cà phê, cầm lên xem xét, tấm danh thϊếp này không phải địa chỉ mà Vương Na để lại cho mình à?

Nhưng hắn nhớ hình như mình đã tự tay ném tấm danh thϊếp này vào trong thùng rác rồi mới đúng, sao lại xuất hiện ở nơi này?

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ thấy đã là một giờ chiều, hắn gãi đầu lấy quyển sổ ở trong tủ ra, bên trên ghi chép danh sách khách đã hẹn trước vào tối nay.

Thấy là hai người, trong ấn tượng hình như là một cặp phu thê.

“Hai người, chắc vẫn đủ thịt gấu.”

Triệu Khách vung tay khỏi ra sách tem, mở sách tem ra nhìn, một luồng khí lạnh lập tức dọc theo cột sống bò lêи đỉиɦ đầu hắn ta: “Xác chết đâu?”

Nhìn khoảng trống trong sách tem, Triệu Khách lại chớp mắt cẩn thận nhìn lướt qua mấy cái.



Trong sách tem, ngoại trừ thịt gấu.

Xác chết Chu Thuận, Vương Hiếu Xương và Phạm Kiến bị mình nhổ đầu lưỡi trong ruộng ngô đều biến mất.

“Xác chết đâu!!”

Lúc này, Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm cốc cà phê trên bàn và tấm danh thϊếp của Vương Na.

Trong chốc lát một luồng khí lạnh tràn ra trên cột sống cứ như một chậu nước lạnh giội thẳng xuống từ trên đầu hắn, cái lạnh ăn vào tận xương cốt khiến hàm răng run rẩy.

Căn phòng yên ắng, yên tĩnh đến mức đáng sợ, ngoại trừ tiếng hít thở của Triệu Khách thì không nghe được cái gì hết.

“Đáng chết!”

Triệu Khách chửi mắng một tiếng, xoay người lao lên lầu, kéo cửa phòng ra, hắn đi đến trước bàn trang điểm nhìn chằm chằm vào trong gương.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bản thân ở trong gương, trong lúc mơ hồ Triệu Khách có thể thấy bóng dáng bảy người đứng ở sau lưng hắn, dường như đang vẫy tay với hắn.

Thấy thế, Triệu Khách nghẹn một hơi ở ngực, lắc đầu thật mạnh nói: “Đừng đến đây quấn lấy ta nữa, đều cút ngay cho ta!” Triệu Khách nói xong đấm một cái vào vách tường, chỉ nghe một tiếng “ầm”, vách tường lập tức bị Triệu Khách đấm lõm một cái hố.

Cảm giác đau rát trên ngón tay khiến tinh thần Triệu Khách tỉnh táo hơn nhiều, mở mắt ra nhìn lên, chỉ thấy bóng dáng trong gương đã bình thường lại, bảy bóng dáng trước đó cũng biến mất không thấy gì nữa.

“Phù…”

Hắn thở ra một hơi, lấy tay xoa da mặt đã cứng ngắc, trong lòng Triệu Khách hiểu rõ bảy người này không thể cứ biến mất như vậy. Có lẽ cách ngủ trong quan tài đã không thể tiếp tục khống chế bệnh tình của mình.”

“Xem ra vẫn phải đi kiểm tra một lần.”

Tuy không muốn nhưng Triệu Khách biết mình thật sự cần đi tìm Vương Na một lần, tốt nhất là đi ngay ngày mai, nhất định phải nghĩ cách khống chế bảy người kia một lần nữa.

Đúng lúc này, Triệu Khách vô thức nhìn trong tay mình, hắn đột nhiên ngây người, ánh mắt nhìn chằm chằm một cái hộp vừa quen thuộc vừa xa lạ ở bên cạnh bàn trang điểm, cũng không biết nó xuất hiện trên bàn trang điểm từ lúc nào.



Cẩn thận nhìn lại, trên cái hộp màu đen còn dán một con tem.

Viền tem màu đỏ sậm, bối cảnh là vòng xoay ngựa gỗ không có đầu, một con búp bê vải đứng trên ngựa gỗ khiến người ta càng nhìn càng sợ hãi.

Tuy khác với con tem khác, nhưng phong cách quỷ dị này rất giống với bên trên kiện hàng.

“Kiện hàng!”

Nhìn kiện hàng trước mặt, trong lòng Triệu Khách ngạc nhiên, không phải còn thời gian ba ngày sao? Sao kiện hàng này lại xuất hiện ở đây.

“Chẳng lẽ…”

Trong lòng Triệu Khách run rẩy, nhìn đồng hồ ở trên tường, lập tức hiểu ra, ba ngày, lúc hắn tỉnh táo lại đã qua ba ngày.

“Nên lên đường rồi!”

Không biết một cơn gió lạnh thổi đến từ nơi nào khiến cả người Triệu Khách nổi da gà, Triệu Khách ngẩng đầu nhìn vào trong gương thấy hắn lại bắt đầu hư thối từng chút một, dần biến thành một bộ xác thối, trên mặt còn nở một nụ cười quỷ dị khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.

Đồng tử Triệu Khách co rụt lại, chỉ thấy trong con ngươi màu đen phản chiếu ra một bàn tay hư thối thò ra từ trong gương, khiến trước mặt Triệu Khách tối sầm lại.

“Phù phù!”

Cảm giác lạnh lẽo thấu xương lập tức bao trùm cả người hắn, Triệu Khách rùng mình một cái, sau khi tỉnh táo lại vội há miệng, mấy ngụm nước lạnh chảy òng ọc vào trong miệng mũi hắn.

Sau khi uống mấy ngụm nước sông, Triệu Khách lập tức tỉnh táo ngẩng đầu nhìn về phía mặt hồ, giãy giụa bơi lên trên.

“Khụ khụ khụ… Phù phù phù…”

Vừa thò đầu ra khỏi mặt nước, Triệu Khách ho khan dữ dội sau đó mới há to miệng thở hổn hển.