Lý Hồng Binh như thế… Vậy những người khác thì sao?
Nhớ lại Mặt Sẹo đã từng nói, một điểm bưu điện có thể đổi được một thỏi vàng, hơn nữa đảm bảo có nguồn gốc hợp pháp ở trong hiện thực, hoàn toàn không gây ra bất kỳ rắc rối gì.
Trong chốc lát một suy nghĩ to gan xuất hiện trong đầu Triệu Khách, phải chăng trong cõi u minh sẽ có một loại lực lượng không ngừng tạo ra các tai nạn để che giấu sự thật.
Phía sau những tai nạn này có lẽ cũng giống như Lý Hồng Binh, bị gϊếŧ ở trong không gian khủng bố, lại chết vì tai nạn ở trong hiện thực, im hơi lặng tiếng khiến người ta không phát hiện chút khác lạ nào.
Vừa có suy nghĩ này, Triệu Khách cảm thấy sau lưng rét run, một luồng khí lạnh bò lên theo cột sống khiến cả người Triệu Khách nổi da gà.
Đúng lúc này, Triệu Khách đột nhiên cảm giác bả vai siết chặt, hắn quay sang chỉ thấy một bàn tay đã khoác vai mình từ lúc nào.
Trong lòng Triệu Khách có suy nghĩ, trong chốc lát không chú ý đến ai đang đứng sau mình, lúc này đột nhiên bị người ta vỗ vai, còn chưa quay đầu lại đã xoay tay làm một động tác ném qua vai.
“A!!”
Một tiếng hét vang lên, chỉ thấy một bóng người màu trắng bay qua trước mặt Triệu Khách, dường như tất cả thời gian đều dừng lại, từng đôi mắt xung quanh nhìn chằm chằm nữ nhân bay lên không trung.
Bộ váy trắng noãn phất phơ, mái tóc đen dài bồng bềnh, trong lộn xộn mang theo chút gò bó không thoải mái, uyển chuyển như tiên tử.
“Rầm… Cạch…”
Một tiếng động thật lớn khiến mọi người vô thức nhắm mắt lại, lúc nhìn sang đã thấy nữ nhân nằm thành hình chữ đại ở trên mặt đất, đau đến khàn giọng nhếch môi, mái tóc rối bù, đưa tay túm vào trong không trung mấy cái lập tức cuộn mình thành một đống, không nói được một câu nào, hiển nhiên đã bị ngã quá đau.
“Ngươi!”
Đợi sau khi nhìn rõ nữ nhân trước mặt, Triệu Khách đang ngơ ngác cũng thấy hơi bất ngờ, hắn vội vàng bước đến đỡ nữ nhân đứng lên, cũng may vừa rồi hắn chỉ là phản xạ có điều kiện, vô thức ra tay chứ không dùng hết sức.
Chỉ thấy nữ nhân được Triệu Khách đỡ lên, hiển nhiên vẫn chưa bình tĩnh lại, nhưng mái tóc đen bóng phối hợp với khuôn mặt trắng nõn như ngọc, đường nét khuôn mặt tinh tế xinh đẹp khiến rất nhiều người ở đây đều âm thầm thấy đau lòng.
Một vị nữ thần xinh đẹp như thế lại bị đối xử bạo lực như vậy, thậm chí đã có người không nhịn được bắt đầu quát tháo Triệu Khách.
“Ngươi có bị bệnh không thế, lại đánh cả nữ nhân, đúng, nói ngươi đó, ngươi để móng vuốt ở đâu đó, nhanh buông ra.” Người nói chuyện là một nam nhân trung niên gần bốn mươi tuổi, mặc quần cộc áo ba lỗ bước ra.
Mặc dù đang trách mắng Triệu Khách nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào nữ nhân trong ngực Triệu Khách, ánh mắt bỉ ổi không nhịn được nghĩ đến chiếc áσ ɭóŧ ren màu hồng vừa rồi, lại cảm thấy bụng dưới bùng cháy.
Đợi đến khi thấy hình như nữ nhân trong ngực Triệu Khách đã hôn mê, ánh mắt Phạm Kiến sáng lên, trong ánh mắt bỉ ổi như thấy được cơ hội gì đó, bước lên trước nói: “Sao người trẻ tuổi thời nay không có chút đạo đức nào thế, đúng là… Cô nương, ngươi ngã có đau không, có sao không, đừng nằm dưới đất nữa, nhanh dậy đi.”
Phạm Kiến nói xong đưa tay qua muốn kéo người, Triệu Khách thấy thế cau mày ôm nữ nhân vào trong lòng mình, hơi xoay người một cái dùng cơ thể ngăn cản tay của Phạm Kiến, lạnh lùng nhìn nam nhân trung niên này nói: “Cút xéo!”
Triệu Khách ra tay nên hiểu rõ mình đã dùng bao nhiêu sức mạnh hơn bất kỳ ai, bây giờ nữ nhân trong ngực chỉ hơi choáng váng, nghỉ ngơi một chút là ổn, căn bản không cần ai đến giúp đỡ.
“Ngươi!”
Phạm Kiến thay đổi sắc mặt, bị ánh mắt sắc bén của Triệu Khách nhìn đến mức trong lòng run rẩy, dứt khoát lùi lại một bước đứng lẫn vào trong đám đông, hô to: “Sàm sỡ người ta còn phách lối như vậy, thật sự không biết xấu hổ, mọi người nhanh đến xem tên lưu manh sàm sỡ người ta.” Một vài người không biết chuyện gì nghe Phạm Kiến nói vậy, thật sự tưởng có người giở trò lưu manh, chỉ thấy càng ngày càng nhiều người, tiếng trách mắng càng lúc càng to, đủ mọi lời lẽ bẩn thỉu, mắng chửi gì cũng có, thậm chí đã có người không nhịn được muốn bước tới kéo Triệu Khách ra.
Xung quanh lập tức trở nên hỗn loạn, rất nhiều người bao vây xung quanh có cả nam lẫn nữ, từng lời châm chọc khıêυ khí©h, còn mắng chửi Triệu Khách ôm người ta vào trong lòng là đang sàm sỡ.
Thậm chí có người lấy điện thoại ra chuẩn bị quay video, tiếng ồn ào hỗn loạn và tiếng trách mắng khiến trong lòng Triệu Khách càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Đặc biệt là Phạm Kiến còn đứng một bên không dám bước tới trước, mà trốn trong đám đông không ngừng mắng chửi, kích động đám đông.
“Đúng, chính là hắn, lại dám giở thói lưu manh trước mặt mọi người, bây giờ còn ôm người ta không buông, nên đánh chết hắn.”
Triệu Khách quay đầu nhìn chằm chằm nam nhân trung niên một lúc lâu, ánh mắt hung ác nham hiểm khiến nam nhân trung niên cảm thấy cả người run rẩy, không biết vì sao trong lòng luôn cảm thấy sợ hãi.
“Đau!”
Lúc này, nữ nhân trong lòng Triệu Khách dần tỉnh lại, xoa đầu ngước mắt nhìn xung quanh.
Nàng giật mình, thói quen nghề nghiệp lập tức khiến nàng lựa chọn bảo vệ Triệu Khách.
“Các ngươi muốn làm gì?”