Triệu Khách vẫn chưa quên đôi tay gấu Hùng Nhị kia, lúc ở trong không gian khủng bố Triệu Khách không động đến tay gấu, là vì ở đó không có đầy đủ các loại gia vị, không thể phát huy hương vị của tay gấu đến cực hạn.
Cho nên vẫn nhịn đến bây giờ, lúc này đã không nhịn được nữa, hắn lấy tay gấu ra, nhìn cái tay gấu to bằng cái chậu rửa mặt, Triệu Khách không nhịn được dùng ngón tay lục lọi từng chút một theo lớp lông trên tay gấu, trong đầu đã nghĩ đến mười mấy cách nấu nướng.
“Đinh linh linh…”
Lúc này cái chuông trên cửa phòng đột nhiên kêu lên, cửa phòng bị kéo mạnh ra rất thô bạo, một đôi giày da dính đầy nước bùn bước vào từ ngoài cửa, áo mưa ướt nhẹp nhỏ xuống sàn nhà của Triệu Khách như cơn mưa nhỏ. Hắn ta ngẩng đầu lên, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Triệu Khách, chậm rãi lấy ra một khẩu súng lục từ trong ngực.
“Đừng động đậy, lấy hết tiền ra!”
Dưới áo mưa ướt nhẹp, một đôi còng sắt tỏa ra ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn.
“Đừng nhúc nhích, ngươi đã bị bắt, buông đồ trên tay xuống đi theo ta!”
Họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Triệu Khách, khuôn mặt nam nhân dưới lớp áo mưa dần rõ ràng, dưới cằm đầy râu, khóe miệng hơi nhếch lên tạo ra một đường cong rất khó nhận ra.
“Nhàm chán! Đã mấy tuổi rồi còn ồn ào.”
Nhìn trò đùa dai nghìn bài một điệu này, khóe mắt Triệu Khách giật một cái, ánh mắt khinh thường nhìn lướt qua căn bản không quan tâm, nhưng chẳng mấy chốc khuôn mặt Triệu Khách lập tức đen xì.
Hai dấu chân đen xì đặc biệt chói mắt trên nền nhà sáng bóng, khuôn mặt Triệu Khách tối sầm lại vung tay cầm lấy cái muôi đập vào đầu nam nhân, giọng nói như rít qua kẽ răng, chửi bới: “Cút đi! Sàn nhà của ta!”
Lúc đầu nam nhân còn đùa giỡn nhưng sau khi thấy Triệu Khách ném cái muôi tới, đồng tử chợt co rụt lại vội vàng khẽ cong người, chỉ nghe một cơn gió mạnh lướt qua bên tai, “cạch” một tiếng cái muôi đập vào tường.
“Ta đệt, ngươi làm thật à!”
Quay đầu nhìn sang, nam nhân không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, nếu cái này đập vào đầu mình, có lẽ sẽ đập đến mức mình bị chấn động não.
Trên mặt Triệu Khách không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng cũng không nhịn được lau mồ hôi, đột nhiên kích động lại quên mất bây giờ sức mạnh của mình cao gấp đôi lúc trước.
Nhưng nhìn nam nhân còn đang nhảy nhót tưng bừng, tinh thần lập tức thả lỏng, không trả lời mà cầm cái khăn lau bàn bên cạnh nhẹ nhàng ném qua.
“Trong tủ giày bên trái có dép lê, bên phải có giá áo, lau sạch sẽ đi.”
“Ta có còn là ca ca ruột của ngươi không!”
Nhìn khăn lau trên tay, Lôi Khoa nhìn Triệu Khách, ôm ngực tỏ ra đau lòng nhức óc.
“Đêm nay nướng tay gấu, muốn ăn thì lau khô sàn nhà cho ta.” Triệu Khách nói xong giơ cái tay gấu trên tay lên cho Lôi Khoa nhìn.
Đợi sau khi thấy cái tay gấu to không khác gì cái chậu rửa mặt ở trên tay Triệu Khách, Lôi Khoa ngơ ngác, lập tức giậm chân mắng to: “Thằng nhãi con nhà ngươi, lại dám mang vườn bách thú của nhà ai về, ta nói cho ngươi biết, ngươi còn như vậy, ta sẽ đưa người về trong cục.”
Ngoài miệng thì mắng chửi, nhưng tay Lôi Khoa rất lưu loát, cởϊ áσ mưa, thay giày da.
Một khuôn mặt sắc bén như dao khắc, góc cạnh rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời có thần kia, dù bây giờ trong mắt có ý cười nhưng vẫn cho người ta một cảm giác sắc bén, chỉ đứng ở đó đã như một lưỡi lê sắc bén ra khỏi vỏ, vô cùng sắc bén, vẻ mặt chính khí khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nhưng lúc này một người khiến người ta kính trọng như vậy lại thành thật khom lưng, nhanh chóng lau sạch sẽ sàn nhà, sau đó lao đến bàn ăn ở trước mặt Triệu Khách, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc tay gấu đang bị Triệu Khách xử lý.
“Cực phẩm!”
Lôi Khoa nhếch môi không nhịn được khen ngợi, hiển nhiên trên phương diện ăn uống cũng là một người sành ăn.
Chỉ thấy Triệu Khách lấy ra một bộ dao mới từ trong tủ bắt đầu lột da gấu, bắt đầu cắt dọc theo khớp xương thô to của tay gấu, chỉ thấy lưỡi dao cắt trên thịt nhẹ nhàng vạch một cái, để lộ ra một lớp thịt màu hồng phấn đường vân rõ ràng ở dưới da.
Những động tác lột da, bỏ xương, rút gân, nhét nguyên liệu gần như một lượt mà thành, Lôi Khoa ngồi trên ghế, lấy ra một điếu thuốc lá từ trong ngực đặt ở bên môi, móc ra khẩu súng vừa rồi bóp cò.
“Cạch!”
Một ngọn lửa phun ra theo họng súng, hóa ra khẩu súng trước mắt chỉ là một cái bật lửa.
“Hít!”
Lôi Khoa đắc ý hít vào một hơi rồi nhả ra một vòng khói, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm cánh tay thon dài đang xử lý tay gấu của Triệu Khách.
So sánh với đồ ăn ngon, thật ra hắn ta càng thích hưởng thụ quá trình này, tham quan quá trình sinh ra mỗi một món ăn ngon.
“Ta từ chức rồi.”
Tay Triệu Khách hơi khựng lại ngẩng đầu nhìn Lôi Khoa, chỉ là nằm ngoài dự đoán của Lôi Khoa, Triệu Khách lại chỉ nhẹ gật đầu không có phản ứng gay gắt mà mình đã dự đoán.
“Này, ta không đùa.”
“Ta biết, là vì tẩu tử.”
Lôi Khoa thở dài gật đầu, tuy mỗi tháng Triệu Khách lại chuyển cho mình một khoản tiền rất đúng hạn, nhưng tiền chữa bệnh của Khả Bội Bội càng ngày càng cao.