Bàn chân lớn trước mắt bước về phía Triệu Khách, chỉ nghe “cạch” một tiếng, không biết thứ gì bị ném mạnh lên bàn.
Triệu Khách nằm rạp trên mặt đất không hề động đậy, không lâu sau đã cảm thấy trên đầu lạnh lẽo như có thứ gì đó đang chảy từ trên xuống, nhỏ vào cổ mình, cảm giác sền sệt khiến người ta phải khó chịu còn kèm theo mùi máu tươi tanh nồng.
Triệu Khách nghiêng cổ nhìn lên thấy hai cái tay đứt lìa bị ném lên bàn, máu tươi đang không ngừng nhỏ xuống từ vết đứt lìa.
“Là nàng!”
Trong lòng Triệu Khách giật mình, vừa nhìn đã biết cái tay này là của nữ nhân, cái tay gãy này không phải của ai khác mà là nữ lãnh đạo bị mình ném trong bụi cây, Triệu Khách nhớ kỹ nàng cố ý sơn móng tay thành màu hồng phấn, còn đính đá nữa, chắc chắn không sai.
Lại nhìn lên nữa, bên cạnh còn có một cái tay gãy, nhưng nhìn xương cánh tay này rất thô không giống bàn tay của nữ lãnh đạo, ngược lại càng giống tay nam nhân.
Lúc này, đại hán híp mắt đánh giá ba người Triệu Khách nằm dưới mặt đất, trên khuôn mặt thô kệch hiện ra vẻ hoang mang và phiền chán. Sau khi đôi mắt tam giác kia cẩn thận đánh giá ba người Triệu Khách một lượt, nghi ngờ ném cái rìu ở bên hông lên bàn, lập tức nhìn về phía chiếc nồi sắt lớn kia.
Hắn ta liếc mắt qua, khi thấy nước canh trong chiếc nồi lớn trên bếp lò đã bốc lên mùi thơm dày đặc, hắn ta còn chưa vào cửa đã bị hương thơm này hấp dẫn rồi.
Đại hán sải bước đi đến trước nồi, sau khi nhìn chén gia vị bên cạnh nồi, không nhịn được nhíu mày.
Hắn ta cầm muôi múc thịt ra khỏi nồi, cuối cùng đổ thêm một muôi nước canh, miếng thịt đỏ trắng đan xen chìm nổi trong nước canh có hành thái khiến đại hán không nhịn được nuốt nước bọt, vội vàng ôm bát bắt đầu ăn nhồm nhoàm.
“Xẹt xẹt…”
Trong căn phòng lớn như vậy chỉ có tiếng động khi đại hán ăn uống, ba người trên mặt đất không nhìn thấy tình cảnh trên bàn nhưng nghe tiếng động cũng biết, hình như lúc này đại hán đang rất vui vẻ ăn canh thịt do Triệu Khách vội vàng chế biến.
Một chén canh thịt vào bụng dường như chưa đã ghiền, đại hán đứng lên chuẩn bị múc một bát nước.
Thấy thế, Tề Lượng ở bên cạnh không nhịn được lặng lẽ đá chân Triệu Khách, không ngừng nháy mắt với Triệu Khách, ra hiệu vì sao còn chưa có tác dụng?
Triệu Khách lắc đầu, ý bảo Tề Lượng đừng vội.
Tuy không biết lão thái cho thuốc gì vào nước trong bình nhưng lúc ngửi được mùi thuốc này, bản thân cũng cảm thấy hơi choáng váng, Triệu Khách suy đoán dược hiệu của loại thuốc này rất lớn.
Trước đó chắc chắn Lý Hồng Binh đã uống nước bị lão thái bỏ thuốc, ngất xỉu rồi mới bị lão thái làm thịt trong tình huống không hề đề phòng.
Hắn lại đổ nguyên cả một bình vào nồi, chắc chắn tác dụng không hề nhỏ.
“Ầm!”
Ngay lúc Triệu Khách đang nghi ngờ vì sao đại hán chưa ngã, cái bát trên tay đại hán nghiêng đi rơi mạnh xuống, thân thể lảo đảo nghiêng ngả đi về phía trước hai bước, lập tức rầm một tiếng ngã xuống đất.
“Xong rồi!”
Ba người Triệu Khách thấy thế trong lòng vui vẻ, chỉ thấy hai người Trần Tĩnh và Tề Lượng hơi giãy giụa nhanh chóng tránh khỏi dây gai trên người, dây gai trên người bọn họ đều chỉ trói lỏng, chỉ cần giãy giụa một chút là có thể thoát được.
Triệu Khách cũng bò lên từ dưới đất, thuận tay cầm con dao gọt trái cây đi đến bên cạnh đại hán trung niên, chỉ thấy đại hán nằm trên mặt đất ngáy o o ngủ rất ngon, phải nói rằng thuốc của lão thái rất mạnh, xem ra Lý Hồng Binh có chết cũng không quá oan uổng.
“Đơn giản như vậy!”
Tề Lượng hơi không dám tin, dựa theo suy đoán trước đó của bọn họ, rất có thể Hùng Nhị này là con gấu đen đã đuổi gϊếŧ bọn họ trước đó, không ngờ chỉ dùng chút thủ đoạn đơn giản như vậy đã có thể thành công.
Vừa nghĩ đến đó, Tề Lượng không nhịn được hơi khó chịu nói: “Đệt, sớm biết dễ dàng như vậy, cần gì phải đâm ta.” Tề Lượng càng nghĩ càng thấy không đáng.
Đối mặt với sự chỉ trích của Tề Lượng, Triệu Khách không giải thích kỹ càng nhưng Trần Tĩnh đứng bên cạnh lại hiểu rất rõ, mỗi một bước từ khi đối phương bắt đầu đi vào phòng đã bước vào cạm bẫy do Triệu Khách thiết kế tỉ mỉ.
Con mồi bị thương còn bị trói ở trước mặt mình, trong nồi lớn tràn ngập mùi hương, canh thịt sôi trào, bao gồm cả nguyên liệu đã được pha sẵn trong chén, tất cả đều tràn đầy sự ám chỉ như đang đợi chủ nhân quay về.
Một chủ nhân nghèo đói quay về, thấy thế này trên mặt tâm lý sẽ bình tĩnh lại, rất nhiều người đều lựa chọn ăn no nê rồi lại xử lý con mồi trước mắt, đương nhiên Triệu Khách dám làm như vậy cũng vì một nguyên nhân.
Tươi mới! Nơi này còn phải dựa vào một ngọn đèn dầu để chiếu sáng, đèn điện không có khỏi phải nhắc đến tủ lạnh, vì vậy việc giữ tươi là một vấn đề rất nghiêm trọng, đã thế còn chưa ăn hết đồ ăn trong nồi. Triệu Khách kết luận, trong tiềm thức bọn họ sẽ lựa chọn giữ mạng con mồi, dù sao cũng không chạy được, không bằng giữ lại chờ đến lúc cần ăn lại gϊếŧ.