Nhϊếp Oánh nhận được điểm bưu điện lập tức vui vẻ ra mặt, đồng thời lúc này trong nồi cũng tỏa ra hương thơm khiến Nhϊếp Oánh không nhịn được nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc nồi sắt bốc hơi nóng ở sau lưng Triệu Khách.
“Còn thiếu chút độ lửa nữa.”
Thấy nồi sắt đã bắt đầu sôi trào, Triệu Khách cũng không lập tức mở nắp nồi đang sôi, mà dùng khăn mặt thấm nước để bịt kín miệng nồi.
Trong lòng tính toán thời gian, hắn tắt lửa để thêm ba phút mới mở nắp nồi ra, một mùi hương tươi nồng bay ra từ trong nồi, trong hương thơm này còn mang theo mùi hương lá sen rất nhẹ nhàng khoan khoái, khiến người ngửi được cảm thấy đầu óc mát lạnh sảng khoái, trong miệng đã không nhịn được tiết ra nước bọt.
Lúc nhìn lên chỉ thấy nước canh trong nồi sền sệt trong suốt, thịt cua màu nâu nhạt trông như mật ong, đậu hũ màu trắng phối hợp với thịt cua tươi mới khiến người ta càng thèm ăn hơn.
“Ăn ngon!”
Sau khi Nhϊếp Oánh ăn một ngụm nhỏ, đôi mắt cũng híp thành một đường thẳng, cảm giác thơm tươi sền sệt phối hợp với đậu hũ vào miệng là tan cùng thịt cua mềm mại co dãn, thật sự khiến người ta hận không thể nuốt cả đầu lưỡi.
Điều đáng nhớ nhất sau khi nàng uống hết nước canh là trong miệng còn mang theo hương thơm lá sen nhẹ nhàng khoan khoái.
So sánh ra, món canh thịt cua do nàng làm thật sự là tác phẩm thất bại thảm không nỡ nhìn, không nói đến hương vị, ngay cả vẻ ngoài cũng bị bỏ xa mấy con phố.
“Ta đã làm xong canh thịt cua cho ngươi, chúng ta đã thanh toán xong nợ nần nhưng thấy ngươi thích như thế, ta cho ngươi công thức này, cứ làm theo cách phía trên, tuy không làm được hương vị giống vậy nhưng chắc không kém quá nhiều.”
Triệu Khách lấy ra giấy bút từ trong sách tem, nhanh chóng viết một phần công thức nấu ăn rồi đưa cho Nhϊếp Oánh.
Nhìn công thức nấu ăn do Triệu Khách đưa tới, ý cười trên mặt Nhϊếp Oánh dần biến mất, lắc đầu khẽ nói: “Không cần đâu, ta sắp đi vào không gian khủng bố rồi, không biết còn sống trở về không, nhưng không biết vì sao cứ muốn ăn một phần canh thịt cua…”
Lúc Nhϊếp Oánh nói ra lời cuối cùng, giọng nói hơi nghẹn ngào.
Triệu Khách hiểu ý nàng, mỗi một không gian khủng bố đều không phải trò đùa trẻ con, càng không phải trò chơi có thể trở về một lần nữa, có thể chết ở bên trong bất cứ lúc nào.
Đồng tình à? Triệu Khách hiểu rõ hắn không có tư cách này, thậm chí việc mở miệng nói ra một câu an ủi cũng có vẻ ngây thơ vô dụng.
Nhưng chẳng mấy chốc Nhϊếp Oánh đã ngẩng đầu, trên mặt xuất hiện nụ cười một lần nữa, nhận lấy công thức nấu ăn ở trên tay Triệu Khách: “Nhưng ta vẫn cảm ơn, đi thôi, ta đưa ngươi ra ngoài.”
Lúc nói lời này, Nhϊếp Oánh đưa tay kéo cánh tay Triệu Khách, dẫn Triệu Khách đi ra ngoài.
Lúc này đám bảo vệ bên ngoài còn trong trạng thái căng thẳng tuần tra, chỉ có điều lại như con ruồi mất đầu, không có chút manh mối nào về Triệu Khách.
Mấy tên bảo vệ khứu giác nhạy bén canh giữ cửa ra vào, muốn căn cứ vào mùi hương để phán đoán.
Nhưng vừa rồi Triệu Khách đã ngâm trong bồn tắm gần nửa ngày, mùi hương ban đầu trên người đã bị hương hoa trong bể che mất, cộng thêm có Nhϊếp Oánh yểm hộ, cả quãng đường không thu hút sự chú ý của bất kỳ người nào.
“Đại gia, lần sau đến nhớ nói tên ta đấy!”
Đi ra ngoài cửa, Nhϊếp Oánh chậm rãi buông tay ra, thè lưỡi với Triệu Khách, xinh xắn cười rộ lên.
Triệu Khách không đáp lại chỉ nhẹ gật đầu, sải bước rời khỏi Hồng Yên quán.
Đi không bao xa, Triệu Khách ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy Nhϊếp Oánh đưa tay ra giữ cánh tay một khách nhân khác, làm nũng: “Đại ca, lần đầu tiên ngài đến nơi đây à, đi vào đi, để tiểu muội hầu hạ ngài thật tốt.”
Vẻ mặt quyến rũ yêu kiều hoàn toàn tưởng như hai người với nữ hài khí khái hào hùng như ánh nắng kia, lúc bước đi còn không quên kéo tay khách nhân kia sờ vào trên người mình.
Sau khi bị người kia từ chối, Nhϊếp Oánh cũng không quấn lấy mà nhanh chóng tìm vị khách tiếp theo, nàng còn có rất ít thời gian, kiếm thêm chút điểm bưu điện, nàng sẽ có thêm một phần hy vọng sống ở trong không gian khủng bố tiếp theo.
“Hắc hắc hắc, thật sự thấp hèn, ngươi vừa đi đã tìm khách mới, cũng không biết phía dưới đã rửa chưa, nhưng ta thích nữ nhân vậy, đủ ngon.”
Một bóng người đứng bên cạnh Triệu Khách, cả người bị sương đen bao trùm nhưng ánh mắt bỉ ổi vẫn nhìn chằm chằm vào Nhϊếp Oánh đang kéo khách ở trước cửa, giọng điệu the thé, không âm không dương không nghe ra là nam hay nữ.
Triệu Khách nhíu mày, liếc mắt đánh giá đối phương một chút, khóe môi nhếch lên lạnh lùng mỉa mai: “Ta thấy ngươi cũng không sạch sẽ hơn nàng đâu.”
“Ngươi!”
Người kia ngạc nhiên, không ngờ lại bị Triệu Khách mỉa mai như vậy, nhưng quay lại nhìn đã không thấy bóng dáng Triệu Khách đâu, thấy thế không nhịn được cắn môi mắng: “Kéo quần lên giả vờ thanh cao cái gì, đệt.”
Nói xong, hắn ta quay đầu nhìn chằm chằm Nhϊếp Oánh còn đang đứng ngoài cửa kéo khách, trong mắt lóe lên vẻ dữ tợn, sải bước đi về phía Nhϊếp Oánh, đồng thời lẩm bẩm: “Móa nó, sạch sẽ hơn ta? Hôm nay lão tử sẽ rót đầy nàng!”